Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 388: Về quê




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mọi người vì ăn cũng rất liều.

Từ sau khi ma lạt thang hot lên, mỗi thứ bảy đều là lúc tiệm bận nhất, rất nhiều người vùng ngoài đặc biệt tới ăn.

Tiệm ma lạt thang của Lục Ngọc, thứ hai tới thứ sáu chỉ có người của xưởng lò xo và xưởng gang thép ăn, nhưng trong huyện còn có xưởng phân bón và mấy xưởng lớn khác.

Bởi vì xa, bình thường không có thời gian, đều nghe nói ma lạt thang bây giờ rất hot. Đợi khi thứ bảy nghỉ ngơi, họ sẽ tới ăn, vừa ăn vào liền yêu thích, nằng nặc yêu cầu Lục Ngọc mở cửa kinh doanh cả ngày chủ nhật.

Ma lạt thang ở đây ngon không nói, giá còn không đắt, uống thêm một chai nước cam nữa quả thực hưởng thụ.

Lục Ngọc biết nếu chủ nhật cũng mở cửa chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng cô có hơi không chịu nổi.

Lúc ở nhà còn đặc biệt thỉnh giáo Phó Cầm Duy, bây giờ Phó Cầm Duy làm xưởng trưởng, có thể quản lý hơn hai trăm người đâu ra đó, vô cùng lợi hại, Lưu Bàng cũng nhiều lần khen Phó Cầm Duy tài giỏi.

Phó Cầm Duy nói với Lục Ngọc: “Cái này đơn giản, em đặc biệt thuê một người tới quản lý giúp em.”

Giống như anh cũng vậy, quản lý xưởng lớn như vậy, nhất định phải biết chia quyền, nếu chuyện gì cũng đích thân làm, có thể mệt chế.t.

Lục Ngọc nói: “Nhưng làm đồ ăn không thể so với cái khác, vẫn phải là người tin tưởng mới được.”

Lục Ngọc nghĩ ngợi, vốn muốn để mẹ chồng tới, nhưng lời tới miệng lại nuốt xuống.

Trong nhà Tiêu Thái Liên còn có một đống việc, cổ vịt cũng kiếm được tiền, bà không tiện.

Chị hai Phó rất nhàn, bởi vì anh hai làm việc ở xưởng lò xo, chị hai cũng có ý muốn chuyển tới. Nhưng còn chưa tìm được nhà, tạm thời chưa tới.

Chị hai bình thường rất tốt với Lục Ngọc, nhưng cũng có lòng riêng.

Lục Ngọc làm ma lạt thang này, chỉ có người chân chính làm qua mới biết kiếm được tiền cỡ nào, quả thực giống như nước chảy, ngăn cũng không ngăn được.

Mỗi ngày bán như vậy, người có lòng tuyệt đối có thể tính ra. Đều là chị em dâu, tới lúc đó sinh ra chuyện khác ngược lại không tốt. Phó Cầm Duy thấy Lục Ngọc đang trầm mặc, biết cô đang sầu vì chuyện này, nói: “Anh có một đề cử tốt, chị cả em thì sao?”

Bởi vì chị cả Lục là con gái đã gả đi, tuy đã chuyển hộ khẩu về, nhưng thôn vẫn không chia đất cho chị ấy.

Chuyện nuôi heo trong nhà cũng không cần chị cả tham gia vào. Thời gian chị ấy về thôn, thôn thấy chị ấy làm việc không có ai không khen chị ấy.

Vốn dĩ có lều ra thuê chị ấy hái rau, bây giờ sau khi thôn giải tán, việc ở lều rau cũng kết thúc, bây giờ chị ấy đang ở nhà không có việc làm.

Chị cả Lục thích sạch sẽ, tính cách lại chính trực, nếu để chị ấy tới ngược lại là một lựa chọn không tồi.

Lục Ngọc nói: “Bây giờ em quay về thương lượng với chị cả.”

Phó Cầm Duy nói: “Đợi lát nữa anh lái xe đưa con và em cùng về.”

Lục Ngọc nghe vậy, bật cười, cô quá sốt ruột nên quên mất hôm nay chủ nhật được nghỉ. Vừa hay con cũng ở huyện đi nhà trẻ một tuần rồi, trước đó cũng đã hứa dẫn con trai về thôn.

Tiểu Tích Niên vừa nghe nói sẽ về thôn, vô cùng vui vẻ, đặc biệt mặc đồng phục nhà trẻ về.

Ngồi lên xe bắt đầu nhìn ngó, nôn nóng muốn về thôn khoe khoang. Lục Ngọc nhìn bộ dạng này của con trai, không nhịn được muốn cười, Tiểu Tích Niên thích khoe khoang, thật sự giống y hệt bà nội cậu.

Cả nhà ba người họ cùng quay về, Lục Ngọc nghe vậy, lập tức nói: “Đợi lát nữa anh lái xe, dừng ở chợ một chút!” Xe là xe của xưởng, được Phó Cầm Duy lái về.

Từ sau khi chuyển nhà vào huyện, đây là lần đầu quay về, phải mang chút đồ về.

Lục Ngọc thích ăn thịt bò, lần này mua cho nhà chồng và nhà mẹ mỗi nhà năm cân thịt bò, hai cân chân giò hun khói, lại mua thêm một cân bánh ngọt, mua xong mới về.

Có xe hơi đi rất tiện, một chặng hơn bốn mươi phút là tới thôn.

Xe dừng ở cổng thôn, họ đi bộ vào.

Người trong thôn xa xa gọi Tiêu Thái Liên: “Này, đó có phải là gia đình cháu út của bà không?”