Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 386: Thứ bảy chủ nhật cô có bán không




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lưu Bàng nghe xong vội vàng nói: “Được, xưởng gang thép có nhà trẻ, tôi làm giúp chị, như vậy cũng gần chị, tan làm còn có thể đón con.”

Hơn nữa trình độ giáo dục của giáo viên ở xưởng gang thép là tốt nhất.

Nghe nói giáo viên dỗ trẻ đó đều tốt nghiệp cấp ba, người bình thường muốn vào còn không vào được.

Hơn bữa bên trong còn cung cấp hai bữa ăn, một hộp sữa bò. Đây đều là những thứ chỉ có trường học tốt mới có thể cung cấp.

Lục Ngọc nghe vậy, vội nói: “Được.”

Cô trực tiếp dẫn con đi làm thủ tục nhập học, hôm nay cứ như vậy trước, ngày mai chính thức tới học.

Tích Niên ngốc vừa nhìn thấy bên trong nhà trẻ còn có một cái cầu trượt đơn sơ, trong mắt lóe qua ánh sáng, muốn đi chơi.

Lục Ngọc nói: “Ngày mai đi học là có thể chơi rồi!” Tiểu Tích Niên lập tức bày tỏ: “Con muốn đi học.”

Lục Ngọc rất nhanh lại tuyển thêm hai dì, tổng cộng năm người.

Đợi tới buổi tối làm, đã chuẩn bị rất nhiều rau. Buổi tối cũng bận rộn một trận, rất nhiều người mua được ma lạt thang, thấy quán hết chỗ, dứt khoát xách về nhà ăn.

Bán không hề kém so với buổi trưa.

Buổi tối cũng bán được hơn ba trăm bát, Lục Ngọc lập tức đi tìm những người giao rau, giao nấm, giao đậu phụ khô, nhập thêm hàng. Ngay cả mì lạnh khô, một lần nhập mười bó.

Nhân viên nghiệp vụ ở xưởng nước ngọt trong huyện còn chủ động tìm tới, hỏi cô có muốn nhập nước ngọt không, cũng cho cái giá rất phải chăng.

Trước đây Lục Ngọc từng mua sỉ nước ngọt ở cung tiêu xã, biết giá, giá này còn rẻ hơn ở cung tiêu xã nữa.

Lục Ngọc lập tức nói: “Vậy lấy cho tôi mười thùng đi!”

Nhân viên nghiệp vụ bán n ước ngọt không ngờ Lục Ngọc có sức mua như vậy, vui mừng khôn siết: “Được, tôi tặng thêm cho cô một thùng!” Hàng tặng thêm là sữa bò đậu phộng.

Sữa đậu phộng này là hương vị mới nghiên cứu, còn chưa bán ra được, toàn dựa vào tặng khách hàng quen, nhưng giá một thùng này cũng không rẻ. Coi như là kéo quan hệ, vừa thấy Lục Ngọc là khách hàng lớn nên mới cho.

Buổi tối đêm trước, Lục Ngọc cùng với năm dì chuẩn bị xong một số rau ăn kèm, nên ngắt thì ngắt, nên rửa sạch thì rửa sạch, đợi tới ngày hôm sau rửa lại lần nữa, đỡ cho tới lúc đó bận rộn gấp gáp.

Người đông làm việc quả nhiên nhanh, chẳng mấy chốc rau chuẩn bị đã chất như núi. Hai dì mới tới có hơi hoảng, không biết những thứ này có thể bán hết không.

Rau xanh không để lâu được, để mấy tiếng còn được, một khi để lâu sẽ nát, nếu hỏng thì phải tự gánh chịu, tổn thất lớn cỡ nào.

Lục Ngọc lại nói: “Không sao!”

Mấy ngày tiếp theo giống như Lục Ngọc dự liệu, mặc kệ bao nhiêu rau cũng không đủ bán.

Vừa tới trưa, bên này đã vội vã xếp hàng, Lục Ngọc bức quá chỉ có thể viết mỗi người nhiều nhất mua hai bát.

Hết cách, nếu phía trước luôn có người mua mười bát tám bát, người xếp hàng phía sau sẽ đợi rất lâu.

Một ngày Lục Ngọc ít nhất có thể kiếm được bảy tám trăm tệ.

Người của xưởng gang thép còn hỏi: “Thứ bảy chủ nhật chỗ các cô còn bán không?”

Họ hỏi như vậy, lực chú ý của người khác cũng đều bị hấp dẫn, thứ bảy chủ nhật xưởng được nghỉ.

Bình thường cửa hàng xung quanh cũng đều hoạt động theo thời gian làm việc của họ, nhưng họ đang ghiền ăn ma lạt thang.

Tổng cộng hai mươi mấy loại rau đó, đổi loại ăn, hơn nữa còn có thể điều chế khẩu vị, chỉ cảm thấy kiểu gì cũng không ăn đủ.

Ăn quen loại khẩu vị cay nặng như ma lạt thang, lại ăn thứ khác đều không có vị, hận không thể ăn hằng ngày.

Hơn nữa ở đây còn có nước ngọt, ăn ma lạt thang nóng hổi, uống nước ngọt mát lạnh, đãi ngộ quá tốt.

Cô gái nhỏ bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, ngày mai chị họ tôi tới tìm tôi chơi, nếu các cô kinh doanh, tôi có thể mời chị ấy tới ăn chung!”

Chị họ cô ta ở thành phố, bình thường luôn nói ở thành phố cái này ngon cái kia ngon, còn chê bai đồ ăn ở huyện quá kém cỏi.