Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 380: Ổn định cuộc sống mới




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tất cả thiết bị đều có thể dùng được, thậm chí trên tường còn có một cái lò sưởi âm tường đốt củi vào mùa đông.

Sô pha cũng rất đẹp.

Để bán nhà, cách dăm ba hôm sẽ thuê người tới quét dọn, cho nên nơi này không bẩn mấy, họ quét dọn lại một lượt, càng sạch sẽ hơn.

Sau khi quét dọn xong trong nhà, Lục Ngọc đặc biệt đi xem hầm xe.

Eo bị người nhẹ nhàng ôm lấy, Lục Ngọc vừa hồi thần liền nhìn thấy Phó Cầm Duy.

Phó Cầm Duy nói: “Bước tiếp theo chúng ta mua xe.”

Bây giờ đã có con, nếu có xe sau này cũng tiện.

Lục Ngọc trịnh trọng gật đầu, thật sự tràn ngập mong đợi với cuộc sống này.

Từ đây đi ra, Lục Ngọc lại đến mặt tiền trước đó của cô.

Đo lường xong, làm ma lạt thang cần đặt làm bàn bếp, bàn ghế, làn nhỏ đựng rau, kệ bếp, nồi nấu lẩu…

May mà đây là đồ nghề của Lục Ngọc, đặt làm vô cùng nhanh chóng.

Kinh doanh ma lạt thang khá rườm rà, Lục Ngọc không định làm một mình, dán thông báo tuyển người ở bên ngoài.

Chẳng mấy chốc đã có người ngó nghiêng tới hỏi: “Chỗ các cô tuyển người sao?”

Lục Ngọc lập tức trả lời: “Tuyển người!”

Dì đó có hơi dè dặt đi vào trong: “Tôi họ Thái, cô gọi tôi là thím Thái là được. Chỗ cô làm những gì, có thể trả bao nhiêu tiền lương, có giới hạn tuổi tác không.”

Lục Ngọc nói: “Chính là những công việc khá lặt vặt như rửa rau, thái rau, nấu đồ ăn, quét dọn vệ sinh, rửa bát đũa. Không giới hạn tuổi tác, một tháng ba mươi tệ, yêu cầu chân tay lanh lẹ, làm việc sạch sẽ.”

Thím Thái nghe Lục Ngọc nói không giới hạn độ tuổi, lập tức nói: “Tôi muốn làm!” Năm nay bà ấy đã hơn sáu mươi, trước đây làm thuê lặt vặt, không có công việc chính thức.

Bình thường sống cùng với con gái và con rể, ít nhiều cũng phải nhìn sắc mặt của họ.

Nếu mình có thể kiếm chút tiền thì sẽ khác. Sợ Lục Ngọc không thuê bà ấy, vội vàng bổ sung hai câu: “Tôi còn biết hấp màn thầu, hấp bánh cuốn, làm việc cũng không có vấn đề, than thể cũng không có bệnh tật gì.” Lục Ngọc nói: “Thím có thể tới làm thử ba ngày, nếu không được thì thôi. Ba ngày này vẫn có lương.”

Thím Thái nghe vậy lập tức vui vẻ: “Được, vậy khi nào bắt đầu?” Bà ấy vô cùng sốt sắng.

Lục Ngọc nói: “Sau nửa tháng sẽ kinh doanh thử.” Những ngày này phải làm một số thứ như giấy phép kinh doanh các kiểu.

Tiệm ma lạt thang của Lục Ngọc rất dễ tuyển người, chẳng bao lâu lại liên tục có hai bác gái tới. Cũng hẹn nửa tháng sau tới thử việc.

Lục Ngọc chỉ muốn tuyển ba người, thấy đã tuyển đủ liền xé giấy tuyển dụng xuống. Nếu ba người này không được thì lại dán tiếp.

Sau khi sửa sang xong tiệm ma lạt thang, mấy ngày này, Lục Ngọc cũng rất bận, đặt rau, đặt đậu phụ khô, còn đến chỗ bán sỉ gia vị ở tỉnh nhập một lô hàng.

Tiệm ma lạt thang nhỏ còn chưa mở, Lục Ngọc đã bắt đầu tất bật rồi.

Lục Ngọc mở tiệm là nghiêm túc, gia vị cô đều mua một trăm cân. Ra ngoài tiêu gần một nghìn tệ, cộng thêm mấy hôm nay liên tục tiêu, đã tốn những hai nghìn tệ.

Năm nghìn tệ còn lại, cất kỹ.

Thời gian nửa tháng nhanh chóng trôi qua, cả nhà Lục Ngọc đã chuyển vào huyện sống.

Để giúp con trai thích ứng, mấy hôm nay ngày nào Lục Ngọc cũng chơi cùng con trai.

Tiểu Tích Niên rất vui, không nhìn ra chút không thích ứng môi trường nào.

Ngày mai tiệm ma lạt thang sẽ khai trương.

Lục Ngọc ngủ rất sớm. Sáng ngày hôm sau cũng dẫn con trai tới tiệm, tiện trông con!

Mới trôi qua nửa tháng, nơi này đã thay đổi lớn, bàn ghế đều chỉnh tề ngay ngắn.

Lục Ngọc vừa tới cửa tiệm, ba dì đã ở cửa đợi rồi.

Lục Ngọc mở cửa tiệm ra, họ đi vào! Trong mắt các dì này đều có công việc, không cần Lục Ngọc chỉ huy, họ đã bắt đầu quét sàn lau sàn, sắp xếp nhà bếp.

Rất nhanh rau đã tới, có loại cần rửa sạch, có loại cần thái. Sau khi làm xong, hơn hai mươi loại rau củ lần lượt bày ra.

Mấy dì này bình thường rất khó tìm việc, cuối cùng cũng tìm được một công việc, lại trả lương cao, đều hận không thể dùng hết kỹ năng của mình, đều làm việc rất tích cực.