Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 379: Mua nhà ở huyện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bây giờ xưởng hơn hai trăm người, không dễ quản! Họ đã ước định rồi, không được sắp xếp thân thích vào, không được dùng chức vị đổi nhân tình, nhưng Lục Ngọc thì khác, cô là nhân tài mà lãnh đạo huyện đều công nhận.

Lục Ngọc nói muốn tới mở tiệm ma lạt thang. . ngôn tình hoàn

So với quản lý xưởng, cô muốn làm chút công việc tay nghề hơn, kiếm chút tiền.

Lưu Bàng nghe nói Lục Ngọc muốn bán ma lạt thang, tuy không biết là gì, nhưng vẫn rất nể mặt nói: “Sau này ngày nào tôi cũng tới ủng hộ!”

Anh ấy muốn đến nhà Lục Ngọc ăn ké còn ngại, mở tiệm thì tiện rồi.

Nói tới chuyện này liền hưng phấn, nhưng Lưu Bàng không quên chuyện chính: “Hai người muốn mua nhà, căn tôi nói lần trước có được không?”

Lục Ngọc không biết Lưu Bàng giới thiệu nhà khi nào.

Lưu Bàng cũng không giải thích, nói: “Đi, tôi dẫn chị đi xem thử!” Tai nghe không bằng mắt thấy.

Sau đó dẫn Lục Ngọc đi đến một căn nhà tây dương có vườn hoa.

Biệt thự kiểu Tây vô cùng xinh đẹp. Tổng cộng hai tầng, trong sân trồng một cây hoa giấy nhẵn lớn, bây giờ đang nở hoa, trong ngoài tường đều là cành nhánh của hoa giấy nhẵn, trông dồi dào sức sống.

Lưu Bàng nói: “Căn nhà này có lai lịch rất lớn, trước đây là nơi lãnh đạo của xưởng gang thép ở, sau đó lãnh đạo này mất chức, nhà kiểm tra tịch thu quy về của công…”

Anh ấy chậm rãi giải thích, nghe nói là lãnh đạo tham ô khoản công, vợ của lãnh đạo từng ở nước ngoài, căn nhà được xây cực kỳ tốt.

Sau khi nhà xung công đã được bán ra ngoài.

Nhưng người ở đây mê tín, luôn cảm thấy chủ cũ rớt đài, sống ở đây không chắc chắn.

Lưu Bàng nói: “Dù sao hai người cũng không ở trong thể chế, một căn này ba vạn tệ rất phù hợp.”

Là quyền sở hữu vĩnh viễn, bao gồm tất cả thiết bị gia dụng bên trong, chỉ cần chuyển vào là có thể ở được, Lục Ngọc đi vào xem, bên trong ngay cả tủ lạnh, ti vi màu, máy pha cà phê đều có.

Lưu Bàng giải thích, nói năm đó cha anh ấy muốn mua, người bán nhà thân với cha anh ấy, đưa chìa khóa cho Lưu Bàng, bảo họ nghĩ kỹ rồi quyết định. Nhưng cha anh ấy nghĩ tới nghĩ lui vẫn không mua.

Lưu Bàng nói: “Chỉ riêng những thiết bị này đã không chỉ ba vạn!” Anh ấy không mua được, nhưng phân tốt không chảy ruộng ngoài, muốn để Lục Ngọc bọn họ mua.

Lục Ngọc lập tức nhìn trúng căn nhà này.

Trên dưới lầu tổng cộng phải năm trăm mét vuông, còn tặng kèm một bãi đậu xe. Chỉ nhìn hoa giấy nhẵn nở rộ ở trong sân đã thích rồi.

Nhưng Lục Ngọc rất cẩn thận, không lập tức đồng ý ngay, nói với Phó Cầm Duy: “Chúng ta mua căn nhà này, liệu có quá phô trương không?”

Họ mở xưởng mới hơn hai năm, nếu mua căn nhà này, không khỏi quá nổi bật!

Phó Cầm Duy nói: “Không cần suy nghĩ những điều này, em muốn mua thì mua!” Hiếm khi gặp được một căn hợp ý.

Lưu Bàng nói: “Đúng vậy, muốn mua còn phải tranh thủ lúc còn sớm, rất nhiều người đều nhìn trúng căn nhà này.”

Lục Ngọc nghĩ ngợi cũng cảm thấy có lý, nếu đã thích, giá cả phải chăng, họ lại đủ tiền mua, không do dự nữa: “Vậy chúng tôi mua.”

Lưu Bàng nói: “Nếu không đủ tiền, có thể lấy từ chỗ tôi.” Bây giờ anh ấy cũng phát đạt rồi, tốc độ kiếm tiền còn nhanh hơn xài tiền.

Lục Ngọc nói không cần.

Sau đó họ cùng đến ngân hàng rút tiền, đến bộ phận liên quan mua căn nhà này.

Đơn vị trong huyện thấy họ trả ba vạn tệ sảng khoái như vậy, bật hết đèn xanh, trong vòng một ngày đã thông qua hộ khẩu. Nếu bình thường tự giải quyết, một tuần cũng chưa chắc có thể thuận lợi hoàn thành.

Cầm được sổ đỏ, Lục Ngọc có hơi vui vẻ, dù sao tới cũng tới rồi, dọn dẹp nơi này một chút.

Thẩm mỹ của Lục Ngọc rất tốt, trước đây từng kinh doanh nhà hàng, tùy tiện đổi vị trí gia cụ, bày một ít hoa, lập tức khác hẳn.

Trang trí trong nhà trong thanh lịch lộ ra quý phái.

Lưu Bàng với Phó Cầm Duy quét dọn, Lục Ngọc bố trí, căn nhà to như vậy, sau này hoàn toàn thuộc sở hữu của họ rồi.

Càng kiểm kê, càng cảm thấy mua rất xứng đáng.