Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 376: Thống nhất ra riêng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giống như con trai cả của anh cả đã sắp mười lăm rồi, dựa theo tuổi trong thôn, qua hai ba năm nữa là có thể kết hôn rồi.

Nhưng kết hôn xong sẽ ở đâu? Những điều này đều là vấn đề hiện tại, không thể làm như không thấy không biết.

Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ nghĩ như thế này, ai ở cùng với mẹ, căn nhà này sẽ thuộc về người đó.”

Nhà của nhà họ Phó là căn nhà tốt trong thôn, bây giờ muốn xây to như vậy, ít nhất cũng một nghìn hai.

Bây giờ gạch ngói đều tăng giá, muốn xây nhà cũng không rẻ.

Quả nhiên Tiêu Thái Liên đã suy nghĩ rất lâu, nói: “Ai chuyển ra ngoài xây nhà, mẹ chi tiền!” Lời này tuôn ra, mọi người liền có hơi rung động.

Trong tay bà có tiền, những năm qua kinh doanh cổ vịt, trong tay có không ít tiền.

Từ khi nhà xưởng của Phó Cầm Duy phất lên, Lục Ngọc cũng chuyển ba phần cổ phần cổ vịt ở cung tiêu xã của mình cho bà, cô cũng không làm việc, không nhận số tiền này.

Tiền này cho bà, không ai nói được gì.

Tiêu Thái Liên có được phần hiếu kính này, trong tay có chút tài sản, con trai con dâu đều biết, nhưng không ai dám ngấp nghé.

Trước đây thấy Tiêu Thái Liên im lặng, không ngờ là đang dồn trữ cho điều to tát hơn.

Tiêu Thái Liên nói: “Các con phải nghiên cứu một chút, đương nhiên nhà này cao nhất không thể quá tám trăm, nếu vượt quá, các con tự bù!” Trong tay họ cũng có tiền.

Tám trăm cũng có thể xây được một căn nhà nhỏ hai tới ba phòng rồi. Mấu chốt là nhà mới lộng lẫy.

Nếu lấy thêm hai trăm nữa, còn có thể có cái sân lớn trước và sau, vậy thì càng lộng lẫy hơn.

Mọi người nghe vậy cũng biết là bà đã quyết tâm, nếu như vậy thì phải nghiêm túc nghiên cứu một chút.

Tiêu Thái Liên nói: “Còn có ruộng đất, đất là một mảnh liền, cách nghĩ của mẹ là giao đất cho một người làm, dựa theo tình hình, hoặc đưa tiền thuê, hoặc đưa lương thực. Các con tự thương lượng.” Tiêu Thái Liên dứt lời, mọi người lập tức nhìn sang, đều không màng tự thương lượng nữa, muốn một hơi nghe hết.

Tiêu Thái Liên nói: “Thằng cả có công việc, thằng hai thằng ba hai đứa thương lượng một chút, ai làm ruộng?”

Chị ba Phó hỏi: “Vậy không làm ruộng, dư ra một người làm gì?”

Tiêu Thái Liên nói: “Mấy hôm trước mẹ đã nói với thằng tư rồi, nhờ nó sắp xếp cho một công việc.”

Phó Cầm Duy gật đầu nói: “Mẹ đã nói với em rồi, em có thể sắp xếp vào làm việc ở xưởng lò xo.” Bây giờ anh là xưởng trưởng, mối quan hệ bên ngoài rộng hơn. Làm ở xưởng lò xò hai năm một tháng cũng hơn ba mươi tệ. Lễ tết còn phát quà.

Tiêu Thái Liên nói: “Bốn đứa các con đều là cùng một mẹ, bất luận làm gì đều phải hòa thuận. Cho dù ra riêng cũng là người nhà, nếu ai ra riêng liền không nhận mẹ không nhận anh em, mẹ là người đầu tiên không đồng ý.”

Mọi người vội nói: “Sao có thể chứ!”

Anh ba Phó nói: “Mẹ, mẹ lo chuyện không đâu.”

Mấy chị dâu cũng mỗi người một tâm tư, đều cảm thấy sắp xếp như vậy không tồi, làm ruộng có thể kiếm được tiền, vào huyện có việc làm, hoặc vẻ vang bên ngoài, hoặc là thiết thực bên trong.

Cuối cùng bàn bạc nửa tiếng, anh hai đến xưởng lò xo làm việc, anh ba ở nhà làm ruộng. Anh cả anh hai mua nhà. Anh ba sống cùng với mẹ.

Mọi người quyết định xong, không còn vấn đề gì nữa, Tiêu Thái Liên trực tiếp lấy ra ba phong bì bỏ, đưa cho anh cả và anh hai, nói: “Ở đây là tám trăm tệ, các con dùng mua nhà.”

Chị cả và chị hai đều tới tìm Lục Ngọc: “Tám trăm có thể mua nhà trong huyện không?” Dù sao thì có tiền mua ở đâu không phải mua. Ở trong thôn chi bằng vào huyện.

Lục Ngọc nói họ biết tám trăm có thể mua được nhà, chỉ là khu vực kém, không gian cũng chật hẹp. Nhưng họ vẫn rất hăng hái, định mấy hôm nữa sẽ cùng nhau ra ngoài xem nhà.

Tiêu Thái Liên lại lấy ra một phong bì đỏ: “Tám trăm tệ này là cho Phó Cầm Duy và Lục Ngọc, các con không có ý kiến chứ! Hai vợ chồng thằng tư cống hiến nhiều nhất cho gia đình.”

Tiêu Thái Liên sợ anh em bọn họ cách lòng, nói: “Nếu ai trong các con có ý kiến thì phải nói ra ngay, nếu ra ngoài nói lung tung, để mẹ nghe thấy, mẹ không để yên đâu.”

Chị cả nói: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi, cho dù cho hết cho chú tư, chúng con cũng không oán không hờn, đều là người một nhà.”

Chị hai và chị ba cũng vội vàng bày tỏ thái độ.