Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 368: Mẹ lục cho tiền




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Qua một lúc, chị hai Lục cũng tới, chạy thẳng tới nhà Lục Ngọc, chị ấy không tới tay không, còn mang quần áo may cho cháu trai.

Chồng chị ấy là thợ may, quần áo may cho em bé mềm mại thoải mái, Lục Ngọc rất thích.

Bây giờ chị hai Lục nhìn thấy Tiểu Tích Niên cũng yêu thích như gì, thơm mấy cái.

Chị hai Lục nói: “Mẹ gửi thư cho chị nói nhà chúng ta mổ heo, mẹ chồng chị lập tức bảo chị mang hai chục trứng gà tới.”

Làm cho chị ấy rất mất mặt, dựa theo tập tục, nhà họ Lục phải trả lễ.

Dùng trứng gà đổi thịt heo, tính toán quá ranh mãnh rồi.

Nhưng chị hai Lục cũng hết cách, dù sao cũng làm con dâu người ta.

Tuy chị hai Lục gả cho một người què, đối với người nhà chồng mà nói vẫn là trèo cao, dù sao nhiều năm qua nhà mẹ cũng không có lễ tiết gì, ngoài miệng các chị em dâu của chị ấy không nói, nhưng không khỏi so đo.

Một bên là nhà mẹ, một bên là nhà chồng, chị ấy có hơi khó xử.

Ba chị em nói chuyện, chị hai nói: “Bây giờ chị ngưỡng mộ Lục Ngọc nhất, mẹ chồng em thật sự là người mẹ chồng hiếm hoi trên đời.”

Đang nói chuyện, mẹ Lục lại vội vã tới, đẩy chiếc xe rùa nhỏ, trong xe mang hai cái đùi heo lớn.

Mẹ Lục nói: “Con hai và Lục Ngọc, mỗi đứa một cái!” Chị cả Lục sống cùng cha mẹ, dĩ nhiên không cần chia.

Đùi sau nhiều thịt nhất, ăn cũng ngon, còn có thể ướp làm giò heo xông khói, bình thường muốn đi mua cũng không mua được, một cái đùi heo to ít nhất bốn chục cân.

Chị hai Lục nghe vậy: “Đâu cần nhiều như vậy?” Chị ấy chỉ mang tới hai chục trứng gà.

Mẹ Lục nói: “Coi như bù quà trước đây!” Một cái đùi heo to đủ để nhìn ra bây giờ bà đã khác trước.

Nhà mẹ thẳng eo, sau này không ai dám khiến chị hai chịu uất ức nữa.

Chị hai Lục lần đầu tiên cảm thấy được cha mẹ chống lưng, vành mắt đột nhiên đỏ lên.

Mẹ Lục nói: “Hôm nay ba chị em các con đều ở đây, mẹ nói với các con một chuyện.” Chưa từng thấy mẹ Lục nghiêm túc như vậy. Mẹ Lục nói: “Lần này bán heo bán được hai nghìn bảy, trừ đi tiền nợ một nghìn mua heo lúc trước của nhà chúng ta, lại trừ đi tiền thực phẩm nợ ở trại heo, còn lại một nghìn rưỡi!”

“Bây giờ lại mua heo con tốn ba trăm, còn lại một nghìn hai, ba chị em các con mỗi đứa ba trăm!” Bà chia rất đều.

Chị cả Lục vừa muốn từ chối, bị mẹ Lục ngăn lại: “Những năm qua mẹ cũng chưa từng cho các con cái gì, bây giờ trong nhà có tiền, của mẹ chính là của các con.”

Mẹ Lục nhớ tới sự khó khăn trong những năm qua, vành mắt đỏ hoe: “Tiền này các con đừng nói với ai cả, cứ bỏ trong túi của mình, sau này nếu không đủ dùng thì nói với mẹ.”

Lục Ngọc nhìn mẹ.

Mẹ Lục nói: “Tiền này con yên tâm, đã thương lượng với cha con rồi, chỉ là cha con không giỏi ăn nói, ông ấy còn giục mẹ, vừa hay mẹ tới nói chuyện này.”

Bây giờ chị hai Lục đang thiếu tiền, con trai chị ấy phải vào tiểu học, nhưng tiền bên nhà chồng không chi ra, đang trì trệ. Muốn lấy lại ngại: “Con gái đã gả đi như nước đã hất đi, sao có thể lấy tiền của nhà mẹ?”

Mẹ Lục lại nhíu mày: “Mặc kệ con có gả đi hay không, đều là con gái của mẹ, con cầm lấy đi.”

Cha mẹ Lục là người thành thật, nếu đã cho, chính là thực lòng thực dạ, từ chối ngược lại sẽ khiến họ tổn thương.

Chị hai Lục không ở đây lâu liền trở về, đã nhận ba trăm tệ, chị ấy phải đi cho kịp bắt xe. . Truyện Light Novel

Cầm một cái đùi heo về cũng đủ khí phái rồi.

Mẹ Lục cho Tiêu Thái Liên ba mươi cân thịt heo, có thịt heo, có sườn, có giò, đều là đồ ngon.

Lục Ngọc nói: “Một con heo chia ra, cuối cùng cũng không còn bao nhiêu.”

Cha mẹ Lục Ngọc thành thật, đồ cho ra đều là đồ tốt nhất, giữ lại cho mình thịt bình thường.

Mẹ Lục nói: “Thời gian qua cũng nhờ mẹ chồng con chăm sóc, những thứ này đáng cho.” Bà cũng nhìn ra được, Tiêu Thái Liên thật lòng đối với Lục Ngọc.

Giúp Lục Ngọc chăm con, bình thường nếu trong thôn có người nói Lục Ngọc không tốt, Tiêu Thái Liên còn bảo vệ cô.

Năm ngoài nuôi riêng cho nhà họ Phó một con heo, năm nay thì không, chung quy vẫn phải cho chút quà.

Cho ba mươi cân thịt heo không tính là ít.

Hơn nữa nhà họ Lục thịt một con heo, người cả thôn đều biết, chia thịt thế nào trong lòng có cán cân. Không thể để bà thông gia có dị nghị.