Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 361: Đơn đặt đắt như tôm tươi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bây giờ con trai ông ta coi như đã kiếm được tiền rồi, phải cật lực ủng hộ.

Cha Lưu Bàng hành động như vậy, những người khác cũng hưng phấn lên. Tận mắt chứng kiến sự quật khởi của Lưu Bàng, rất lợi hại.

Họ đều sống cuộc sống làm việc theo nề nếp, chưa từng có đời sống kích thích này, đám bạn nói: “Vừa hay tôi rảnh, tôi tới giúp!”

Những người bạn khác nghe vậy, cũng vội vàng bày tỏ thái độ.

Cha Lưu Bàng vô cùng cảm động: “Con trai chú có thể có những người bạn như các cháu thật sự là may mắn của nó!”

Có thể được trưởng bối khen, mấy anh chàng này càng thêm vinh dự, ưỡn cao lồng ngực, để tất cả mọi người đều nhìn ra dáng vẻ kiêu ngạo của họ.

Rất nhanh, cha Lưu Bàng lái xe, cắt hết một số đường dây ở xưởng bọn họ, chỉ để lại một đường dây tổng. Tổng cộng mang tới bốn bộ điện thoại, lập tức lắp cho anh ấy.

Sau khi lắp vào, tiếng điện thoại vang lên không ngớt, không phải cái này kêu thì là cái kia kêu.

Lưu Bàng cầm một tờ đơn, viết giá cả, khẩu vị, phương thức vận chuyển, bảo họ nghe điện thoại giúp.

Nhưng hàng nhiều, giao hàng từ năm ngày đã hứa lúc đầu kéo dài thành nửa tháng.

Cho dù là như vậy, cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình cần hàng của các cửa hàng, có quán ăn vặt, có cửa hàng ở bến xe, ít nhất mười kiện, nhiều nhất phải một trăm kiện.

Những người bạn của Lưu Bàng bị bầu không khí căng thẳng này kích thích.

Lưu Bàng có các bạn giúp, cuối cùng anh ấy cũng có thể thở dốc.

Lập tức gọi điện thoại về thôn, nửa đêm, bí thư thôn tới nhà Lục Ngọc gõ cửa.

Phó Cầm Duy khoác một chiếc áo đi ra, hỏi: “Sao vậy ạ?”

Bí thư thôn nói: “Lưu Bàng gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu hai phút nữa tới nghe!” Lục Ngọc cũng khoác áo đi ra.

Bí thư thôn vừa đi, Lục Ngọc lập tức nói: “Đoán chừng là có hiệu quả rồi.” Hôm nay chiếu , chắc chắn có người đặt hàng. Nửa đêm gọi điện thoại cho anh, không thể nào là chuyện khác được.

Phó Cầm Duy gật đầu, lập tức tới ủy ban thôn.

Lục Ngọc cũng đã tỉnh, ở đây đợi cũng lo lắng, dứt khoát đi cùng Phó Cầm Duy. Còn Tiểu Tích Niên nhà họ đã được năm tháng, bây giờ chính là lúc dính người, ngày nào cũng quấn lấy bà nội Tiêu Thái Liên.

Con đã cắt sữa, lại dính người, liền được dẫn tới nhà cũ, bên đó nhiều anh trai, rảnh rỗi luôn có trẻ con chơi với cậu. Cậu nhóc vui quên trời đất, không về nữa.

Không có con ở bên cạnh, Lục Ngọc cũng tiện hơn.

Họ đến vừa đúng lúc, vừa tới ủy ban thôn, Lưu Bàng ở bên kia đã gọi tới.

Phó Cầm Duy nghe điện thoại, trong ngữ khí của Lưu Bàng có hơi phấn khích, đã là nửa đêm, còn nói: “Cầm Duy anh mau tới đây chút, xưởng bận không xuể rồi!” Năm cái điện thoại cùng reo lên, thật sự là lần đầu.

Phó Cầm Duy cũng là xưởng trưởng, vào thời khắc quan trọng này anh phải có mặt.

Đêm hôm không có xe khác, may mà trước đây Phó Cầm Duy đã mua một chiếc xe đạp, anh chỉ có thể đạp xe đi trong đêm. Lục Ngọc nói: “Có cần em đi cùng anh không?”

Phó Cầm Duy xót vợ nói: “Thôi, tối nay chắc chắn không ngủ được, em khóa cửa lại, quay về nghỉ ngơi đi!”

Từ sau khi Tiểu Tích Niên không uống sữa đêm, Lục Ngọc đã có thể ngủ được một giấc ngon. Ai ngờ bên này bận lên lại không được an ổn.

Phó Cầm Duy nói: “Mấy hôm nay anh không về.”

Lục Ngọc nói: “Vậy sáng mai em đưa cơm cho các anh.” Chắc chắn phải bận cả ngày lẫn đêm, không ăn cơm càng thêm khó chịu.

Phó Cầm Duy nói: “Vất vả cho em rồi, khóa cửa kỹ!” Dặn dò nhiều lần rồi mới đi.

Lục Ngọc cũng không ngủ được, đem ngâm tạp lương cần nấu vào ngày mai. Như vậy khi nấu cháo sẽ dễ nấu hơn.

Tuy Lục Ngọc không đi cùng anh, nhưng trong lòng vẫn luôn vướng bận.

Định ngày mai nấu cháo, làm màn thầu, luộc mấy cái trứng gà, thêm rau trộn.

Đơn giản lại thích hợp ăn sáng nhất.

Uy lực của ti vi này quả nhiên cường đại.

Cả đêm ròng, họ không chớp mắt. Ba bốn giờ sáng còn có điện thoại gọi tới đặt hàng, nói đường dây điện thoại của họ vẫn luôn trong trạng thái chiếm tuyến (bận).

Vội vàng đăng ký chuẩn bị đơn đặt hàng. Họ nhận đơn nhận tới sảng khoái.

Tất cả mọi người đều nói tới miệng đắng lưỡi khô.