Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 349: Bẽ mặt rời đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giáo sư mập lập tức đi tới hỏi: “Chuyện gì vậy?” Lão giáo sư bên cạnh cũng bắt chuyện.

Giám đốc Lý vừa thấy mấy lão giáo sư này, thầm nói không hay, đây đều là khách quý do tỉnh mời tới, hôm qua anh ta từng gặp, lập tức nói: “Bọn họ không dựa theo quy tắc tới đây bắt đầu bán rau.”

Giám đốc Lý tươi cười, giáo sư mập lập tức nói: “Đại hội giao lưu rau củ vốn là làm như vậy!” Chiêu thương dẫn tài nguyên, đổi lấy kinh phí: “Đây là rau củ do thôn chúng tôi gây trồng, sao lại không thể bán?”

Mấy giáo sư khác nhìn tới.

Lục Ngọc ở bên cạnh nói giám đốc Lý ỷ thế h.i.ế.p người cỡ nào.

Mấy lão giáo sư này lập tức phẫn nộ: “Uy phong lớn thật, nếu đã như vậy, chúng ta đi hết đi!”

Giới viện nông học này vô cùng đoàn kết, bản thân họ vốn gắn với đồng ruộng. Tuy làm vừa mệt vừa bẩn, nhưng là chuyện tốt có lợi với dân sinh, nhưng không ngờ lại bị người ta trào phúng xem thường như vậy.

Nếu đã không khách sáo với giáo sư mập như vậy, họ cũng mất mặt, lập tức nói: “Đúng, chúng ta đều đi!”

Họ không phải tới một mình, còn dẫn theo học sinh và mang thành quả nghiên cứu tới. Là Đại Phật mà thành phố nhiệt tình mời tới.

Trước khi tới, lãnh đạo thành phố còn đặc biệt dặn dò mỗi một bộ phận, phải cẩn thận đối đãi.

Mồ hôi trên mặt giám đốc Lý lập tức chảy xuống, chuyện gì vậy, họ từ huyện nghèo tới thế mà còn có bối cảnh của viện nông học.

Nếu làm lớn chuyện lên, anh ta cũng không cần làm nữa, người có thể làm giám đốc, xưa giờ luôn co được duỗi được: “Xin lỗi, chuyện này là tại tôi.”

Giám đốc Lý lập tức ở bên cạnh lựa lời nói.

Đáng tiếc tính khí của mấy lão giáo sư này cổ quái, bình thường đó đều là bảo bối của viện nông học, bây giờ họ tức giận, những người khác cũng vội vàng vây tới hỏi.

Giám đốc Lý vừa thấy chuyện nghiêm trọng, lập tức xin lỗi: “Ây da, đây đều là hiểu lầm!” Nhìn thấy không giải quyết nổi, cũng không màng gì khác, vội vàng đi cầu xin cấp trên của anh ta.

Rất nhanh, một người đàn ông mập mặt mày tươi cười đi tới, cười to ha ha: “Hồng thủy chảy vào miếu Long Vương, người một nhà không biết nhau. Mọi người nể tình lão Từ tôi, đừng so đo những cái này nữa, sau này chắc chắn tôi sẽ giáo huấn cậu ta thật nặng!” Lục Ngọc nói: “Anh ta ỷ thế h.i.ế.p người, cũng là quy tắc hành nghề ở chỗ các người sao?”

Người đàn ông tươi cười này hung hăng đánh giám đốc Lý một bạt tai: “Đồ vô dụng!” Tuy nói cái bạt tai này không tạo thành tổn hại mang tính thực chất gì.

Nhưng ở trước mặt mọi người bị đánh vẫn là một chuyện rất nhục nhã, trước đây giám đốc Lý vênh váo tự đắc, bây giờ rắm cũng không dám thả, chỉ đành ủ rũ rời đi.

Thấy anh ta đi, người đàn ông tươi cười lập tức bắt đầu an ủi Lục Ngọc, vươn tay không vả mặt người cười. Thấy dáng vẻ này của ông ta, mọi người cũng chỉ đành thôi.

Họ ở vị trí khuất góc nhất, ai biết vừa tranh cãi, ánh mắt tất cả mọi người đều bị thu hút.

Đều nhìn đồ trên bàn họ, đặc biệt là dưa lưới kia.

“Cái này ăn được không?”

Mấy lão giáo sư có hơi cuồng nhiệt, họ muốn gây trồng dưa lưới, chỉ là dưa lưới của họ vỏ dày thịt nhạt. Chất lượng cũng không ổn định, không ngờ họ lại lấy ra dưa lưới, không biết hương vị như thế nào.

Giáo sư mập thấy mọi người đều nhìn dưa lưới, trong lòng có chút đắc ý: “Đương nhiên được.” Đây là thứ ông ấy kiêu ngạo, thuộc sản phẩm át chủ bài của họ.

Cầm tới đây chính là muốn hù dọa họ một phen: “Lục Ngọc, cắt dưa lưới ra cho mọi người nếm thử.”

Thời này dưa lưới thượng hạng chỉ có thể dựa vào nhập khẩu. Giá cả đắt đỏ, dưa lưới ở bản địa không quá ổn định, gặp phải dưa không ngọt, còn dở hơn cả dưa leo.

Mỗi người một miếng, họ quan sát, thịt dưa trắng như ngọc, ruột dưa vàng như phỉ thúy, dưa ngon!

Cắn nhẹ một miếng, giòn giong, còn mang theo một loại ngọt thanh.

Dưa này hái hôm qua, sau khi trải qua một ngày, hương vị càng ngọt.

Tất cả mọi người lập tức trừng to mắt: “Ông bạn, các ông đã mang tới một thứ tốt nha!” Nếu đưa vào thị trường, người người đều thích ăn.

Giáo sư mập thầm đắc ý, nhưng ngoài miệng lập tức khiêm tốn: “Nào có nào có!” Cuối cùng đẩy Lục Ngọc ra trước: “Nếu các người muốn mua thì nói với cô ấy, chúng tôi hợp tác!”