Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 346: Khoái




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thiết Ngưu thật sự bỏ đồ vào tay anh ta, giám đốc Lý lập tức trật eo, chỉ nghe á một tiếng, anh ta ngã xuống đất, may mà không làm dập rau củ và trái cây.

Thiết Ngưu lập tức vươn tay đỡ lấy, phẫn nộ nói: “Đàn ông đàn ang chút đồ này còn không khiêng nổi, vô dụng!”

Thiết Ngưu khiêng rất nhẹ nhàng.

Nhưng giám đốc Lý không ngờ Thiết Ngưu cầm dễ dàng như vậy, thế mà lại rất nặng, lập tức mất hết mặt mũi. Eo kêu một tiếng, hỏng rồi.

Lục Ngọc thấy vậy, lập tức nói: “Bỏ đi, vẫn không nên làm phiền giám đốc Lý, chúng tôi tự đi!” Sau đó lấy chìa khóa trước quầy nhanh chóng rời đi.

Chủ nhiệm sợ người đàn ông áo đen báo cáo chuyện này, cũng vội vàng đi theo.

Giám đốc Lý trật eo, gọi cũng ngại gọi, toàn thân bất động, vội vàng gọi cô gái trước quầy kêu xe cho anh ta.

Cô ả vừa mới bị anh ta làm cho kinh tởm, sao có thể giúp anh ta gọi xe, vừa lau sàn, vừa lau bàn, chỉ là không ngó ngàng gì tới anh ta.

Khiến anh ta tức tới chửi đổng: “Con đàn bà thối, còn không mau tìm người đưa tôi đến bệnh viện!” Nói một câu, mồ hôi trên trán càng nhiều hơn, động nhẹ một chút liền đau tới thấu tim.

Cô gái trước quầy trì trệ đến nửa tiếng, cuối cùng cũng sợ anh ta xảy ra chuyện, gọi một người đàn ông vạm vỡ tới đưa anh ta đến bệnh viện.

Giám đốc Lý vừa thấy thể cách của người đàn ông, hơi yên tâm.

Nhưng người đàn ông biết rõ anh ta đã trật eo, còn đỡ anh ta dậy, muốn đỡ đi ra ngoài.

Giám đốc Lý đâu thể cử động được, hơi chạm vào eo, toàn thân đau đớn.

Lập tức nói: “Không được, tôi không đi nổi, anh mau gọi xe cho tôi.” Người đàn ông này cũng ngốc nghếch, nói: “Nhưng tôi không có tiền!”

Ngồi xe ba bánh phải tốn tiền.

Giám đốc Lý nói: “Tôi có tiền!” Nhưng anh ta lục từ trong túi, ra ngoài vội vã vốn không mang theo tiền, lập tức nói: “Bây giờ anh đến phòng của tôi lấy tiền.”

Tuy người đàn ông này chậm tiêu, nhưng cũng không ngốc: “Vậy tôi không đi được, lỡ như anh mất tiền, thế thì không nói rõ được. Anh tự quay lại lấy đi!”

Giám đốc Lý toát mồ hôi lạnh: “Tôi không về được, bây giờ tôi đã thành cái dạng gì rồi?” Đây là người đàn ông tìm ở đâu vậy, lề mà lề mề. Người đàn ông cho anh ta hai lựa chọn, hoặc là đỡ anh ta đến bệnh viện, hoặc là anh ta quay về lấy tiền ngồi xe.

Giám đốc Lý không thuyết phục được anh ta, đến bệnh viện cũng phải tốn tiền, chỉ đành nhịn đau quay về phòng lấy tiền, phải nửa tiếng mới ra khỏi cửa.

Người ngợm đầm đìa mồ hôi, chỉ cảm thấy cực hình cũng chẳng qua là như thế này.

Ra khỏi cửa lớn nhà nghỉ, người đàn ông chê anh ta chậm, kẹp hai cánh tay anh ta lại, quăng mạnh người lên xe ba bánh. Chỉ nghe giám đốc Lý la trời la đất.

Cô gái trước quầy cười phụt một tiếng.

Người đàn ông là người làm việc thô lỗ nhất chỗ họ, bình thường quét nhà cũng có thể vung bụi nửa thước.

Đủ cho anh ta chịu!



Lục Ngọc với Đại Tráng và Thiết Ngưu an ổn ở đây, Lục Ngọc là con gái, ở riêng một phòng nhỏ. Đại Tráng và Thiết Ngưu một phòng.

Họ vào phòng lập tức khen Lục Ngọc, cách làm của cô quá hả giận.

Chẳng trách trưởng thôn cực kỳ ỷ lại cô, nếu chuyện này rơi lên người họ, chỉ có phế, may mà có Lục Ngọc ở đây.

Tuy hai người rất vui, nhưng cũng luôn thấp thỏm.

Chỉ sợ giáo sư mập và cán sự Lý quay lại quở trách Lục Ngọc.

Cho tới khi cán sự Lý và giáo sư mập quay lại, họ tới báo lại chuyện này, Đại Tráng còn thêm một câu kết: “Nếu không phải tôi ăn mặc khiến huyện mất mặt, cũng sẽ không làm thành thế này, ông muốn trách thì cứ trách tôi đi.”

Trong lòng anh ấy nghĩ mặc kệ như thế nào, Lục Ngọc là cốt cán trong thôn bọn họ, hơn nữa là người được trưởng thôn nêu tên muốn bảo vệ. Tuyệt đối không thể để cô ở bên ngoài bị người ta ức hiếp, anh ấy gánh trách nhiệm.

Tuy Thiết Ngưu không nói gì, nhưng vẫn luôn kiên định đứng bên cạnh Đại Tráng, dùng hành động bày tỏ mình ủng hộ Lục Ngọc.

Cán sự Lý nhìn Lục Ngọc, lại nhìn giáo sư mập, khựng lại một chút. Mọi người đều thấp thỏm.

Vào lúc này, thấy cán sự Lý thốt ra một tiếng, nói: “CMN thật sảng khoái.”