Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 342




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cổ vịt này ăn rất lâu, vừa có thể ăn ngon vừa đỡ thèm, thật sự là món ăn lữ hành tuyệt đỉnh, lập tức nói: “Này, ngon nha.”

“Bây giờ không chê đắt nữa?” Người đàn ông mua cổ vịt nhướng mày bóc phốt.

Người bạn ăn một miếng nhỏ, chẳng mấy chốc đã gặm xong, nói: “Cho tôi thêm một cái!” Chọc con sâu thèm dậy, họ vẫn chưa ăn đủ.

Người đàn ông mua cổ vịt đó vốn định mỗi người ăn một cái.

Nhưng một cái này của anh ta đã chia ra một nửa rồi.

Nếu hai người bạn kia mỗi người một cái, anh ta sẽ là người ăn ít nhất. Anh ta tính toán, lập tức nói: “Tôi giữ lại một cái, một cái còn lại hai các cậu chia.”

Hai người đó có hơi không vui, cổ vịt này gặm tới nghiện, treo gió cũng rất có khẩu cảm đặc biệt, nửa cái đâu có đủ!

Nhưng cũng không dám nói, chỉ sợ vừa nói ra, nửa cái cũng không có mà ăn.

Khỏi phải nói trong lòng hối hận nhường nào, người ta đã mua rồi, anh ta nói ra nói vào làm gì, một cái cổ vịt ngon lành cứ thế thu nhỏ lại.

Nhất thời có hơi ngưỡng mộ người bạn có thể hưởng thụ một cái.

Họ đều là cán bộ nhỏ trong công xưởng, trong túi có tiền, tám hào một tệ không để bụng.

Nhìn lại, cổ vịt mua ít, không đủ ăn.

Hai người này lập tức chia một cái, ăn đến ngon lành.

Toa xe này đều là người đi đường dài, chính ngược ngồi sáu người, ba người còn lại nhìn thấy họ ăn, đều nuốt nước miếng.

Người bên cạnh nói: “Người anh em, đây là hãng gì? Tôi xem thử?”

Cầm tới xem, bên trên viết: Cổ vịt treo gió Bàng Tử, tên rất dễ nhớ.

“Chỗ khác có bán không?” Họ cũng muốn mua một ít nếm thử.

Người mua cổ vịt đó nói: “Không có, tôi đã hỏi bà bác đó rồi, nói chỉ có bản địa bán!”

Anh ta cũng hối hận, trong túi có tiền, sớm biết ngon như vậy mua mười cái hai mươi cái, trên đường gặm cho đã.

Dư lại còn có thể mang về làm đặc sản. Lúc quay về đang lo không có gì mang về, ai ngờ lại bỏ lỡ một món đồ tốt.

Người ngồi cạnh nói: “Các anh xem, bên dưới này có địa chỉ xưởng.”

“Đúng, tới lúc đó có thể viết thư, bảo họ tới thành phố chúng ta bán.” “Ý hay!”

Ba người này ăn tới dầu dính đầy miệng.

Bởi vì đồ ít, ăn rất kỹ. Xương đều nhẵn nhụi, ăn xong cầm một nắm xương nhỏ trong tay, còn so sánh xem ai gặm sạch hơn.

Những người khác vội vàng chép lại địa chỉ của xưởng này, định quay về cũng viết thư hỏi thử, những thứ này bán như thế nào.

Thèm thật, sớm biết vậy lúc đầu cũng xuống xe mua một ít.



Xe lửa xình xịch hơn ba tiếng, cuối cùng cũng tới thành phố.

Họ chen xuống xe, có người lên xe, có người xuống, loạn thành một cục, một mình Thiết Ngưu ôm rau củ, thùng suýt chút bị người ta chen nát.

Tới ga tàu nên rộng rãi hơn nhiều. Thiết Ngưu ôm nhiều thùng như vậy, người vừa cao vừa to, đứng ở đó giống như một bức tường. Những người khác đều lần lượt ghé mắt nhìn.

Đặc biệt là Thiết Ngưu Đại Tráng mặc bình thường, hoàn toàn lạc loài với khu thành phố này, nhìn một cái là biết từ nông thôn vùng ngoài tới.

Ánh mắt của những người khác như có như không rơi lên người họ, đều có hơi thiếu tự nhiên.

Nhưng Lục Ngọc vẫn ổn, không cần nói ở thành phố thập niên 80, cho dù là Ma Đô, Đế Đô tiên tiến sau này cô cũng từng sống rồi, không bị ánh mắt quấy nhiễu.

Đại Tráng lần đầu tiên đi xa, có hơi sợ trước lo sau, bị người ta nhìn tới ngại.

Rất nhanh họ đã ra khỏi ga tàu, vốn muốn tìm một chiếc xe.

Nhưng ở đây đều là xe ba bánh.

Ít nhất phải thuê bốn chiếc xe, hai chiếc chở hàng, hai chiếc chở người.

Họ ra ngoài, trưởng thôn cho họ năm tệ kinh phí, phải ở ba ngày, họ không nỡ tiêu bừa.

Tìm một chiếc xe để cán sự Lý và lão giáo sư ngồi đến nhà nghỉ trước. Họ đi bộ tới.

Dù sao cũng đã hỏi thăm rồi, đi bộ hơn bốn mươi phút.

Đối với người nông thôn mà nói, đi bộ bốn mươi phút không tính là gì.

Lục Ngọc hỏi Thiết Ngưu: “Được không, nếu không được chúng ta ngồi xe đi!” Tuy kinh phí thôn cho không nhiều, nhưng riêng cô ra ngoài vẫn mang theo tiền.

Ngồi xe gì đó vẫn đủ.