Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 338: Đề nghị đi xem triển lãm rau củ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mùa đông bán sỉ rau, tuy chỉ là kết nối với xưởng, nhưng rau của họ tươi lại ngon, giá cũng không đắt, dần dần có nhiều khách quay đầu.

Bây giờ những xưởng đó yêu cầu cung cấp hàng quanh năm, trước đây nghe lời Lục Ngọc, mua mặt tiền gần xưởng gang thép, sửa thành nơi bán sỉ rau, mới đầu không ai hỏi han, dần dần cũng có người đầu óc linh hoạt tới mua sỉ để bán.

Dù sao thì trước đây người trong huyện muốn ăn rau là dựa vào thân thích ở nông thôn gửi tới.

Nếu không có thân thích thì chỉ có thể thử vận may đợi người ta gánh rau tới bán.

Không phải nói muốn ăn là có thể ăn được.

Bây giờ rau của họ bán sỉ trong huyện có độ nổi tiếng, rất nhiều gia quyến công chức, mấy người mua sỉ một thùng, quay về chia, vừa rẻ vừa đỡ tốn công.

Ngược lại giúp thôn bọn họ kiếm được không ít tiền, bây giờ cũng đã mua máy kéo rồi, trước đây trưởng thôn đặc biệt tìm người quản chuyện này, bây giờ nếu Lục Ngọc đã ra cữ, chuyện này giao cho cô là tốt nhất.

Trưởng thôn rất thiên vị Lục Ngọc.

Trong lòng Lục Ngọc biết Đại Tráng sẽ là người kế nhiệm trưởng thôn.

Sau khi cô mang thai, vẫn luôn do Đại Tráng quản, bây giờ ra cữ liền muốn đoạt quyền của người ta, cô không làm được chuyện này.

Lục Ngọc nói với trưởng thôn: “Cháu cảm thấy Đại Tráng làm việc rất tốt, hay là chúng cháu cùng nhau quản lý đi!” Trưởng thôn nghe vậy càng thêm vui vẻ, ý tứ này là Lục Ngọc muốn dẫn dắt người mới!

Trưởng thôn cầu còn không được.

Trưởng thôn còn nói với Lục Ngọc: “Ở đây không cần quá bận tâm.”

Mỗi ngày sau khi thôn hái rau củ tươi đựng vào thùng, chở vào huyện, dù sao bây giờ họ cũng có máy kéo, cũng không cần nhờ ai, mỗi ngày vận chuyển một hai chuyến là được.

Mỗi ngày bán ba tiếng, bán xong là đóng cửa.

Lục Ngọc nói với trưởng thôn: “Ý của chú có phải là còn muốn cháu mở rộng con đường khác?”

Trưởng thôn nghe vậy, quả nhiên nói chuyện với người thông minh tiết kiệm sức lực.

Bây giờ lều của họ quá lớn, thời điểm hiện tại cũng rất tốt, rau củ lớn từng đợt. Cung cấp cho một huyện vẫn dư sức, nếu nơi khác cũng tới mua thì tốt.

Dù sao bây giờ cũng đã có xe, chuyện trước đây không dám nghĩ, bây giờ cũng bắt đầu nghĩ rồi.

Trưởng thôn nói: “Đúng, cố hết sức thử xem, nếu không được cũng không sao!”

Ông ta đánh giá ra được Đại Tráng là nhân vật kiểu thủ thành, không giống kiểu khai thác như Lục Ngọc.

Bây giờ họ phối hợp lại, đều là người trẻ, càng có năng lực hành động, chắc chắn thôn làng sẽ ngày càng phát triển.

Trưởng thôn không thể không bận lòng chuyện này, dù sao thôn mua máy kéo còn đang nợ ngân hàng mấy vạn, cũng muốn trả hết khoản tiền này sớm một chút.

Trưởng thôn nói: “Ngày kia, trong thành phố có một cuộc triển lãm rau củ, cô cậu từ trong huyện xuất phát, đi cùng với lão giáo sư, một mặt chăm sóc lão giáo sư, một mặt cũng tích cực chào hàng, xem thử rau của chúng ta có thể ra khỏi huyện tiến vào thành phố không.”

Lục Ngọc nhìn trưởng thôn bằng con mắt khác, vốn dĩ nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thế mà cũng có ý thức kinh tế rồi.

Quả nhiên ở năm 81 biến chuyển không ngừng này, không thể coi thường bất cứ ai.

Lục Ngọc nói: “Được.” Cô cũng đã ngột ngạt lâu rồi.

Từ khi mang thai tới sinh nở, cho tới ở cữ, thật sự muốn ra ngoài thoáng khí, bây giờ cũng coi như vào thành phố dạo chơi.

Triển lãm rau củ, cô cũng muốn xem thử rau củ của người khác phát triển như thế nào.

Lục Ngọc cực kỳ có tự tin với sản phẩm của thôn họ, đặc biệt là dưa lưới, giòn ngọt thanh, ai ai cũng thích.

Còn có các loại rau đều là phiên bản cải tiến, khách quay đầu nhiều.

Trưởng thôn thấy cô đồng ý, lập tức nói: “Được, tôi đi đặt vé cho cô cậu.” Vé tàu lửa phải có thôn mở chứng minh mới có thể đặt.

Trưởng thôn nghĩ một chút, nói: “Để Thiết Ngưu đi cùng đi! Lần này phải đi ba ngày.” Thiết Ngưu cực kỳ tháo vát, dáng người vạm vỡ, hơn nữa còn nghe lời.

Họ phải đi tham gia triển lãm, không khỏi mang theo một số rau củ.

Lục Ngọc đáp: “Được!”

Trưởng thôn nói: “Vậy được, tôi đi sắp xếp, sáng ngày mai cô từ ủy ban thôn xuất phát.”