Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 336: Lục ngọc luôn bị anh mai phục




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lúc này Lục Ngọc mới nhớ ra, Phó Chi là người tỉnh thành, bà ấy có một số mối quan hệ trong tỉnh.

Chỉ cần trải hàng ra ra, cô tin với khẩu vị của cổ vịt treo gió này chắc chắn có thể kiếm được tiền.

Lục Ngọc biết Phó Chi là một nữ cường nhân dạng thiên tài, tuy thân thể có một số suy nhược, nhưng mạnh hơn quá khứ nhiều, dần dần khôi phục bình thường.

Bà ấy đã bị cướp đi hai mươi năm, mỗi một phút đều rất muốn nắm chặt.

Không giống kiểu người sống tốt hôm nay là được như mẹ Lục. Bà ấy cũng muốn thử lập nghiệp.

Nhưng bây giờ là năm 1981, muốn gia nhập vào rất khó, vừa hay có cơ hội này.

Hơn nữa trong tay bà ấy đang giữ không ít tài sản.

Phó Cầm Duy không hề xem nhẹ Phó Chi, nói: “Được, con hỏi thử.”

Phó Chi gật đầu.

Đang nói chuyện, xa xa nghe thấy Tiểu Tích Niên ở đó cười.

Tiêu Thái Liên ở bên cạnh giỡn với cháu trai ngoan của mình, trái bế phải bồng, thơm thằng nhóc cười toe toét.

Tất cả mọi người đều bị thu hút, trên mặt Phó Chi mang theo chút ý cười: “Bà ôm chút!” Tiểu Tích Niên được Phó Chi ôm vào trong lòng, mềm mại nằm, ngáp một cái, dáng vẻ tựa như buồn ngủ.

Tiêu Thái Liên thấy vậy cũng ghen tỵ: “Hây, vừa nãy tôi bồng lâu như thế, không hề muốn ngủ chút nào, sao tới chỗ chị lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?”

Tiểu Bảo Bảo chơi lâu như thế đã buồn ngủ rồi.

Phó Chi nói: “Lúc nó chơi với chị cũng rất ngoan.”

Tiêu Thái Liên nghe vậy cười nói: “Cũng đúng.”

Thấy mọi người đều đang nhìn con, Phó Cầm Duy ngồi bên cạnh Lục Ngọc, ôm eo cô, lúc mọi người không phát giác, nhẹ nhàng hôn một cái.

Mặt Lục Ngọc lập tức đỏ bừng, tức giận trừng anh một cái, nhiều người như vậy anh muốn làm gì?

Lỡ như để người ta nhìn thấy không hay, đáng ghét, rõ ràng trông Phó Cầm Duy đứng đắn như thế, nhưng tận trong xương tủy lại xấu như thế. Nói ra không ai tin, Lục Ngọc luôn bị anh mai phục.

Lục Ngọc trừng anh một cái, mắt Phó Cầm Duy sâu thẳm. Tựa như muốn làm chút gì đó, Lục Ngọc thầm cảnh giác, chỉ cảm thấy anh lại sắp giở trò xấu xa rồi, đang lúc này, thằng nhãi con ư hử một tiếng.

Lục Ngọc lập tức nói: “Để con trông Tích Niên!” Nói xong bồng đứa bé tới, lúc này mới tránh khỏi sự tập kích của Phó Cầm Duy với cô, Lục Ngọc hơi đắc ý, sau đó nhướng mày lên.

Bây giờ đã có con, có thể trị được người cha không đứng đắn này.

Lục Ngọc ra cữ, thoải mái tắm một trận, lúc này mới cảm thấy cả người sống lại.

Mặc đồ mới vào, tâm trạng của cô rất vui, bế con trai bụ bẫm nhà mình hung hăng thơm một cái, cậu nhóc cười khặc khặc.

Khoảng thời gian này, Lục Ngọc chưa từng ra ngoài dạo.

Bây giờ ra cữ, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi.

Trong thôn đang tất bật làm việc, Lục Ngọc đi ra chỉ nhìn thấy một vùng xanh mướt, tất cả thôn dân đều đang bận rộn trong đồng ruộng, trước đây cảm thấy thôn rất lạc hậu, bây giờ nhìn đi khắp nơi tràn ngập sức sống.

Lục Ngọc rất thích mọi thứ ở đây, nhìn mọi người ở đó làm việc cũng tới phụ.

Mấy thím nhìn thấy Lục Ngọc lập tức cười nói: “Tiểu Ngọc ra cữ rồi?”

Lục Ngọc tươi cười: “Vâng.”

Mọi người vội ở bên cạnh nói: “Quả nhiên vẫn là Lục Ngọc người ta biết sinh, sinh một đứa con trai giống hệt em bé trong tranh tết, bản thân cũng đẹp hơn trước nữa.”

Câu này là thật, trước đây Lục Ngọc đã xinh đẹp, sau khi sinh con xong lại càng thêm rạng rỡ.

Lần trước họ nhìn thấy Phó Cầm Duy, tuy nhà họ Phó không nói rõ, nhưng cũng lộ ra phong thanh, đặc biệt là chuyện nhà mẹ chị dâu giành công việc, họ biết bây giờ Phó Cầm Duy không làm việc ở cung tiêu xã nữa, ra ngoài lập nghiệp.

Nếu người khác làm như vậy, chắc chắn người trong thôn sẽ lén cười nhạo sau lưng.

Nhưng ở chỗ Phó Cầm Duy, lại không có ai nói gì, họ đều nói Phó Cầm Duy là sinh viên đại học, chắc chắn có tính toán của mình.

Không ít người đều nhìn thấy dáng vẻ Phó Cầm Duy mặc tây trang phẳng phiu, đeo kính, nhìn thế nào cũng giống người thành phố.

Tướng mạo anh tuấn như vậy, tuy nói đã kết hôn, nhưng cô gái, chị gái trong thôn nhìn thấy anh có đôi lúc vẫn sẽ đỏ mặt.

Chỉ đáng tiếc mình không có cửa.