Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 332: Sinh rồi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong thôn cũng vui, chuồng heo nhà họ Lục có ba phần cổ phần của thôn, vừa thấy mẹ Lục bắt heo sữa về, đã có người kiến nghị với trưởng thôn, năm nay chúng ta không cần tiền, chỉ chia thịt!

Trưởng thôn cười: “Các người nghĩ xa thật, sau này rồi tính.”

Năm nay ông ta phải vào huyện họp đại biểu. Thư ký của lãnh đạo lớn trong huyện còn bảo ông ta đi lên phát biểu cho thôn tiên tiến. Ông ta chuẩn bị tận mấy bản thảo.

Nói thế nào cũng không hài lòng, ngày nào cũng diễn giảng ở trong thôn.



Chớp mắt đã sáu tháng trôi qua, nhà nhà người người làm ruộng tất bật, nhưng trong đồng ruộng lại không nhìn thấy bóng dáng của người nhà họ Phó. Họ chỉ làm một buổi, đều xin nghỉ hết, nói Lục Ngọc sắp sinh rồi.

Phụ nữ sinh con chính là đi một vòng ở Quỷ Môn Quan.

Tập tục chỗ họ chính là mời bà đỡ tới nhà đỡ đẻ.

Nhưng Phó Cầm Duy không đồng ý, muốn đến bệnh viện chuyên nghiệp.

Anh có hơi lo lắng, dù sao đây cũng là thai đầu.

Lục Ngọc vào phòng sinh, người nhà họ Phó và người nhà họ Lục đều ở bên ngoài thấp thỏm chờ đợi.

Thanh thế này của họ rất lớn, khiến những người khác trong bệnh viện đều lần lượt nhìn sang.

Ở trong mắt họ, phụ nữ sinh con là chuyện hết sức bình thường, sao lại phô trương như vậy.

Cơn đau của Lục Ngọc ngày càng rõ rệt, sắc mặt Phó Cầm Duy đã tái mét.

Chị ba Phó ở bên cạnh nói: “Không sao, phụ nữ sinh con đều như vậy, chú đừng lo lắng!” Tuy nói là nói vậy, nhưng vẫn nhìn ra sự căng thẳng của Phó Cầm Duy.

Trước đây Phó Cầm Duy luôn mặt không đổi sắc, vốn dĩ muốn cười nhạo anh một chút, nhưng vừa thấy dáng vẻ này của anh vẫn có chút ngưỡng mộ.

Năm 1981, phòng phẫu thuật ở huyện nhỏ vô cùng đơn sơ. Về cơ bản chính là bên trong sinh con, bên ngoài một tấm màn vải.

Có thể nghe rất rõ tiếng la đau bên trong, gân xanh của Phó Cầm Duy đều sắp nổi lên, chỉ hận không thể chịu đau thay vợ.

Bình thường Lục Ngọc bị người trong thôn nói là sống trong hũ mật, không có va chạm gì. Bất luận là mẹ chồng hay là mẹ ruột đều rất tốt với cô!

Nhưng sinh con thì khác, đau đớn mấy cũng chỉ có thể tự chịu đựng.

Tiêu Thái Liên ở bên cạnh nói: “Ít nhất cũng phải ba tiếng.” Phó Cầm Duy hỏi: “Không thể sớm một chút sao?”

Tiêu Thái Liên: “Nói gì vậy, phụ nữ sinh con chú trọng thuận theo tự nhiên, nào có phải con muốn sinh sớm chút thì sinh sớm chút. Nếu nhanh, mấy tiếng là xong, nếu chậm một ngày một đêm cũng có.”

Tiếng la đau bên trong ngày càng rõ rệt. Phó Cầm Duy cũng có chút đứng ngồi không yên, nằng nặc muốn xông vào, bị tất cả mọi người ngăn lại.

Đại khái một tiếng, Phó Cầm Duy giống như trải qua một năm. Rất nhanh đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc của trẻ con, trên mặt mọi người thả lỏng: “Sinh rồi, sinh rồi.”

Tiêu Thái Liên nói: “Thế này là nhanh đấy.”

Rất nhanh Lục Ngọc được đẩy ra, đứa bé được y tá bồng ra: “Sinh một đứa con trai.”

Trước đây Tiêu Thái Liên mong muốn một đứa cháu gái, vừa nghe lại là con trai, không nghĩ nhiều liền đi lên, vừa nhìn thấy tim đã tan chảy.

Ôi, đứa trẻ này thật xinh đẹp!

Đứa trẻ bình thường khi chào đời đều đỏ hỏn, nhưng đứa trẻ này vừa chào đời đã có thể nhìn ra mắt hai mí, ngũ quan vô cùng tuấn tú, làn da cũng trắng nõn, tay nhỏ ở đó tự nhiện cuộn lại.

Đứa bé kêu vài tiếng để bày tỏ sự tồn tại của mình.

Đáng yêu chế.t được.

Bác sĩ nói đứa trẻ này vừa tròn năm cân.

Các trưởng bối giành nhau bồng cháu, Phó Cầm Duy lại chẳng màng ngó tới con, nắm lấy tay Lục Ngọc, ra sức hỏi cô như thế nào rồi.

Sinh thường, có thể xuất viện ngay hôm đó.

Phó Cầm Duy mượn xe của Lưu Bàng, lái xe đưa họ về. Hai bà mẹ với đứa trẻ và Lục Ngọc ngồi xe, những người khác đi xe buýt về.

Lục Ngọc được bao bọc kỹ lưỡng, Phó Cầm Duy còn thường hỏi cô có đau không.

Lái xe rất nhanh đã tới thôn.

Xa xa nhìn thấy trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ ở cổng thôn giống như là đặc biệt đợi họ vậy: “Sinh rồi sao?”

Phó Cầm Duy nói: “Sinh rồi!”

Tiêu Thái Liên ôm đứa trẻ đi ra: “Lại là một thằng nhóc.”

Trưởng thôn nhìn vào: “Đứa trẻ này xinh đẹp, thật đúng là giống ưu điểm của cha mẹ.”