Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 33: Cơm có thể ăn bậy lời không thể nói bậy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong lòng ông quá thất vọng với mẹ ruột, biết rõ Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đã là vợ chồng, còn cố ý nói như vậy, đây là không có được tiền nên cố ý phá hoại.

Nhưng Lục Ngọc là cháu gái ruột, chính vì ý đồ xấu xa của bà ta, Lục Ngọc trở thành mục tiêu bị công kích, bây giờ còn hắt nước bẩn lên đầu cô?

Đổi trắng thay đen, đây là muốn mạng của cả nhà ba người họ!

Lục Ngọc nghiêm mặt nói: “Hôm đó, cảnh sát đã giải thích rõ ràng rồi. Khi đó còn nói nếu còn phạm sai lầm nữa thì bắt đi ngồi tù. Bà nội, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy.”

Bà nội Lục chỉ được cái ngang ngược trong nhà, nhắc tới cảnh sát, trong lòng bà ta run lên, có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh lại nói: “Mày ngay cả bà mày cũng muốn tố cáo, đồ súc sinh bất hiếu!”

Người xung quanh xem náo nhiệt đều chụm lại ghé tai kháo nhau, tuy Lục Đại Niên không nghe thấy họ đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ này của họ, trong lòng giống như có kiến đang bò!

Lục Đại Niên thực sự không nhịn được nữa: “Lúc đầu lúc Đại Nha kết hôn, mẹ nói đối phương là gia đình thanh bạch. Ngày cưới mới biết là đối tượng như thế. Sau đó là Nhị Nha cũng do mẹ làm chủ, trong mắt mẹ có phải chỉ có tiền không?”

Những năm qua, bà nội Lục đều quen với dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của Lục Đại Niên, bây giờ thấy ông không nghe theo bà ta sắp xếp, tức tới nhảy đổng lên: “Mày còn có mặt mũi trách tao, tao nuôi mày còn nuôi ra oan nghiệt? Thứ súc sinh giống như mày, lúc sinh ra nên bóp chế.t mày.”

Bà nội Lục cảm thấy có thể dễ dàng lấy được tiền từ chỗ Lục Đại Niên, ai ngờ căn bản không lấy được, thẹn quá hóa giận, nhìn thấy xung quanh nhiều người xúm lại như vậy, chỉ cảm thấy mất mặt, một tay ôm ngực, nói: “Được lắm, mày muốn chọc tao tức chế.t chứ gì.” Sau đó cứng cổ lên, giả vờ ngất xỉu.

Mọi người lập tức vây lại xem, người xung quanh nói: “Cho dù như thế nào, cũng không thể khiến bà lão tức thành thế này chứ?”

Bà nội Lục giả vờ hôn mê đang thích thú trong lòng, không trị được người khác, còn không trị được mày?

Lục Đại Niên lập tức hoảng lên, Lục Ngọc ở bên cạnh lại nói: “Mẹ, đi lấy kim thép thêu hoa của mẹ ra đây. Trước đây con từng thấy người khác châm cứu. Người ngất xỉu châm ngón tay là có thể tỉnh dậy.”

Mẹ Lục không còn cách nào khác, nhìn thấy Lục Ngọc nói chuyện bình tĩnh, lập tức giống như tìm được chỗ dựa, vội vã hoảng hốt đi tìm một cây kim thép may chăn ra! Bà nội Lục cảm thấy có hơi không tốt. Lúc này liền nghe Lục Ngọc nói với Phó Cầm Duy: “Anh giữ tay của bà tôi, nếu không đ.â.m lệch còn phải đ.â.m lại.”

Phó Cầm Duy đáp lời vợ một tiếng.

Bà nội Lục liền cảm thấy tay của bà ta bị người ta giữ lấy bất động, bất an trong lòng dần lớn lên.

Từ sau khi xảy ra chuyện gả thay, Lục Ngọc trở nên cực kỳ lợi hại.

Bà nội Lục không mở mắt nhưng căng thẳng tới mức cảm thấy toàn thân đều căng cứng.

Ngay lúc Lục Ngọc lấy kim thép ra ở bên cạnh hù dọa bà ta, nhìn thấy bà nội Lục lặng lẽ choàng tỉnh.

Lục Ngọc nói: “Bà nội tỉnh rồi?”

Giọng nói nghe có vẻ rất kinh hỉ.

Người xung quanh đều khen: “Lục Ngọc đúng là không so đo hiềm khích cũ, đứa trẻ tốt như vậy, thím Lục, thím đừng xoi mói nữa.”

Bà nội Lục cũng biết không thể đòi lại số tiền này được, Lục Ngọc giống như một con cá trơn tuột, mỗi lần bà ta tưởng mình sẽ bắt được, đều bị cô hóa giải. Hiện giờ biết mình nói gì cũng vô dụng, phẫn hận trừng Lục Ngọc một cái.

Càu nhàu từ trên đất bò dậy.

Ba trăm tệ đó, số tiền mà người nông thôn phải làm ròng rã cả năm trời, hời không cho Lục Ngọc.

Vừa nghĩ tới đó, toàn thân bà ta đều đau nhức, điều khiến bà ta hoảng loạn hơn là đứa con trai vốn rất nghe lời lần này cũng bắt đầu không nghe lời nữa, đây không phải là dấu hiệu tốt.