Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 325




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Ngọc gật đầu, sau đó Phó Cầm Duy nói: “Nếu trong nhà thiếu gì anh đi mua!”

Bây giờ anh quen biết rất nhiều người, muốn mua một số đồ khan hiếm vẫn rất tiện.

Lục Ngọc nói: “Thiếu một cái máy thu thanh.” Sau đó lấy một trăm tệ ra.

Máy thu thanh là hàng khan hiếm, nhưng Lục Ngọc cần gấp.

Ở trong thôn tin tức không nhanh chóng, cô muốn thông qua máy thu thanh cảm nhận sự biến hóa của thời đại này.

Phó Cầm Duy nói: “Trong văn phòng của anh có một cái, họ tặng.” Như vậy đã tiết kiệm được một trăm tệ rồi.

Phó Cầm Duy còn nói: “Bạn từ nhỏ của Lưu Bàng, nghe nói chúng ta hợp tác, họ cũng muốn có cổ phần, đều biết em nấu ăn ngon! Nhưng bị từ chối rồi, bọn họ rất tiếc nuối.”

Phần lớn những người đó đều từng nghe nói tay nghề của Lục Ngọc, vừa nghe cô muốn hợp tác mở xưởng, đều nói cái này có thể kiếm tiền.

Lục Ngọc nghe vậy lại nói: “Cái đó khác, làm kinh doanh và khẩu vị là hai chuyện khác nhau.”

Càng huống hồ đồ cô làm trước đây là đồ tư nhân chế biến theo bí pháp, đưa vào xưởng chế biến sẽ lại có một mùi vị khác.

Nhưng Lục Ngọc lại nói: “Sau này, em có thể giúp anh khống chế hương vị!”

Khóe miệng Phó Cầm Duy mang theo ý cười: “Vậy cảm ơn em!”

Lục Ngọc rất đắc ý.

Trong nhà rất ấm áp, sau khi Phó Cầm Duy cởi bỏ cái lạnh lẽo trên người, tham luyến ôm lấy Lục Ngọc, chỉ cảm thấy ôm người vào lòng, anh mới thấy chân thực.

Trước đây anh không biết mình còn có cái tật dính người này.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Ngọc dậy, Phó Cầm Duy đã đi rồi.

Bây giờ Phó Cầm Duy đi sớm về khuya, Lục Ngọc cũng quen, thu dọn một chút, rửa mặt xong thì đến chỗ Phó Chi.

Không cần nói cũng biết, bây giờ mẹ cô cũng ở đó, quả nhiên vừa đi vào, Phó Chi lấy hai trăm tệ nói là đưa cho bác sĩ.

Thời gian dài như vậy bà ấy cũng cảm nhận được, mẹ Lục không có tiền bạc gì nhiều. Tiền duy nhất còn là dùng tạm tiền của trại heo, đó là tiền để mua heo giống vào mùa hè.

Heo giống liên quan tới thu nhập một năm của mẹ Lục, Phó Chi lấy tiền của mình ra.

Lục Ngọc biết mẹ nuôi Phó Chi là triệu phú, nhưng mẹ Lục không biết. Vừa nhìn thấy nhiều tiền như vậy lập tức biến sắc: “Không sao, dùng tiền của em đi, chị lấy đâu ra tiền vậy?”

Nét mặt Phó Chi không đổi: “Những năm qua chị còn có một sợi dây chuyền vàng, bảo Lục Ngọc đi bán giúp chị!” Vàng bảy mươi tệ một gam.

Mẹ Lục cũng không cảm thấy có gì lạ, có vài thủ đoạn phòng hờ là bình thường.

Mẹ Lục nói: “Chút tiền này chị tự giữ lấy đi!” Bây giờ bà tốt sống cũng nuôi heo, nhưng Phó Chi không có mối kinh doanh gì kiếm ra tiền, tiêu một xu sẽ ít đi một xu.

Phó Chi nói: “Tiền này tiêu cho chị, sau này đợi sức khỏe chị tốt lên, lại nghĩ cách kiếm tiền.”

Mẹ Lục nghe Phó Chi nói vậy, lập tức nhớ lại trước kia: “Khi đó chị rất thông minh, đợi thân thể chị khỏe lên còn có thể Đông Sơn tái khởi.”

Sau đó bác sĩ tới, lại thay thuốc đầu gối cho bà ấy, nhìn thấy đầu gối Phó Chi đỏ lựng, vừa chạm vào sẽ có một số phản ứng nhẹ, bác sĩ nói không tồi, duy trì rất tốt. Cứ tiếp tục như thế này cũng sắp khỏi rồi.

Nói là nói như vậy, nhưng hôm nay vẫn dùng thuốc mạnh.

Bây giờ ông ấy dùng thuốc mạnh tới nghiện, cảm thấy Phó Chi đúng là một người tâm trí cứng rắn.

Bình thường nếu ngày nào cũng dùng loại thuốc châm chích như vậy, chắc chắn phải khóc trời gọi đất, bà ấy lại mặt không đổi sắc.

Loại thuốc này tuy châm chích, nhưng hiệu quả lại tốt nhất, thấy đã có khởi sắc, dùng thêm mấy hôm nữa là có thể cứu vãn lại được đôi chân rồi.

Biết vậy, mọi người đều rất vui, trên mặt Phó Chi cũng xuất hiện nụ cười rất lâu không có.

Lục Ngọc nói: “Sắp tới tết rồi, năm nay con chuẩn bị thêm chút đồ tết, sau này mọi người ăn ở chỗ con đi.” Cô định đến tết sẽ nướng một ít xiên thịt dê, thứ này ăn nóng mới sướng!

Mẹ Lục cũng muốn mời người tới nhà mình ăn cơm, nhưng quả thực nhà bà quá nhỏ.

Bây giờ vẫn còn sống trong căn nhà nhỏ tối thui đó.

Mẹ Lục nói: “Con mua đi, sau đó mẹ gửi tiền lại cho con.” Nếu không chỉ ăn không của Lục Ngọc, trong lòng bà bất an.

Lục Ngọc nói: “Không cần.” Miễn cho sau đó mẹ lại xót tiền.