Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 322




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chị ba Phó nói: “Thật sự được sao? Liệu có không tốt lắm không?”

Trước đây cũng có người muốn đề ra chuyện này. Bên trên không cho phép, nói đều là sống cuộc sống đại tập thể, đâu thể suy nghĩ tài sản riêng. Thời gian dài cũng không còn ai dám nhắc tới nữa.

Lục Ngọc nói: “Bây giờ khác, quốc gia khuyến khích mọi người bắt đầu sáng nghiệp, nếu không trong thôn cũng sẽ không lấy ruộng canh tác ra xây lều!”

Trong lòng cô hiểu bây giờ chẳng qua là khởi đầu, sau này sẽ ngày càng thả lỏng.

Chị ba Phó nói: “Nếu thật sự có thể, vậy người cả thôn đều phải cảm ơn em!”

Cả thôn cũng mong ngóng nuôi heo, nhưng hầu hết đều không nuôi sống, cũng không nuôi nổi, nuôi gà thì khác, người trong thôn đều là cao thủ nuôi gà.

Hơn nữa điều này liên quan tới lợi ích của mỗi người, Lục Ngọc nói: “Sau này em nói với trưởng thôn một chút!”

Chị ba Phó vừa nghe Lục Ngọc sẽ nói với trưởng thôn, trên mặt lộ ra vẻ rạng rỡ.

Ai không biết Lục Ngọc là người được trưởng thôn coi trọng bây giờ, nếu cô có thể lên tiếng, chuyện này thành tám chín phần rồi. Ngay cả chủ nhiệm phụ nữ cũng nói, bây giờ trưởng thôn chỉ nghe Lục Ngọc.

Lục Ngọc nói: “Hôm nào rồi đi.”

Chị ba Phó ở bên thúc giục nói: “Em mau đi đi, không khéo sau lại quên mất!”

Nếu thật sự được, chắc chắn nhà họ phải nuôi ba con gà. Bây giờ mẹ chồng không còn giống ngày xưa, một cái trứng gà cũng giấu giấu diếm diếm.

Bây giờ đã khá giả, có trứng gà thật sự nỡ cho họ ăn.

Bình thường họ không ăn được đồ ngon gì, trứng gà chính là thứ tốt nhất.

Lục Ngọc nghĩ ngợi cũng cảm thấy được, trước khi đi còn nói với Phó Chi và mẹ Lục một tiếng.

Mẹ Lục lại có hơi căng thẳng: “Đừng gây sự nữa.” Con người bà hay sợ, gặp phải chuyện gì cũng không thích ra mặt.

Phó Chị lại đứng về phía Lục Ngọc nói: “Nên nói, đây là tranh giành lợi ích cho cả thôn.”

Lục Ngọc cũng quyết định đi, mẹ Lục thấy mọi người đều ủng hộ, bà cũng ngại phản đối.

Sau đó Lục Ngọc tới chỗ trưởng thôn, nói chuyện này với ông ta.

Trưởng thôn nói: “Mỗi nhà thêm một con gà cũng được! Nếu bên trên tới kiểm tra thì thịt đi.”

Nhưng Lục Ngọc biết, bên trên vốn sẽ không kiểm tra mỗi nhà nuôi bao nhiêu gà. Hơn nữa cũng không nuôi nhiều, chỉ là mỗi nhà thêm một con.

Điều này cải thiện rất lớn với thôn, trứng gà luôn là thứ khan hiếm nhất của mọi người.

Lục Ngọc nói: “Chú đi nói với người trong thôn đi, chắc chắn họ rất vui.”

Trưởng thôn nói: “Chuyện này vẫn nên do cô nói đi!” Ông ta đã rất nhiều lần hưởng ké phúc của Lục Ngọc, đã là người có danh vọng nhất trong mấy đời trưởng thôn.

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ông ta cũng giúp Lục Ngọc nâng thân phận một chút.

Mỗi lần Lục Ngọc có ý hay gì cũng nói với ông ta.

Bây giờ trưởng thôn Bạch vô cùng đố kỵ, muốn có một nhân tài giống như Lục Ngọc.

Còn nói bảo Lục Ngọc chọn công việc của cán bộ phụ nữ ở thôn họ, một người làm cán bộ của hai thôn, thế thì càng có tiền đồ.

Nhưng Lục Ngọc lại khéo léo từ chối, bây giờ cô còn đang mang thai.

Kỳ sinh rơi vào tháng sáu năm sau, hơn nữa cơ thể Lục Ngọc có hơi kém, mang thai rất mệt.

Huống hồ một người ngoài thôn như cô tới thôn người ta quản, sẽ có rất nhiều phiền phức.

Người khác sẽ lấy kính lúp soi sự đối đãi chênh lệch của cô với hai thôn.

Lục Ngọc từ chối chuyện này.

Trưởng thôn nói: “Tôi biết cô sẽ từ chối, lão già đó không chế.t tâm, bảo tôi tùy ý hỏi thử, sau này chắc chắn tôi sẽ nói với lão.”

Lục Ngọc vừa đi khỏi đã được rất nhiều người hỏi có phải thật sự có thể nuôi ba con gà không. Họ đều nghe được từ chỗ chị ba Phó.

Lục Ngọc nói: “Phải, nhưng là nuôi riêng.”

Mọi người không quan tâm nhiều như thế, mặc kệ có phải riêng hay không, cho nuôi là được. Toàn thôn đều nói vẫn là Lục Ngọc tốt, mưu cầu phúc lợi cho mọi người.

Tin tức nuôi gà truyền đi, nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của người dân cả thôn.

Thoáng chốc đảm bảo lợi ích thiết thực cho mọi người, mua một con gà con, không tốn bao nhiêu tiền.

Cũng không gần chăm nuôi kỹ lưỡng gì, lớn lên có thể đẻ trứng, tết tư còn có thể làm thịt ăn.

Người trong thôn cảm thấy Lục Ngọc tốt.