Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 305: Anh cũng muốn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Năm đó một phương pháp đậu phụ thối nhỏ nhặt đã bán được năm trăm tệ, không phức tạp bằng cái này.

Phó Cầm Duy nói: “Được, lần sau anh dựa theo những thứ này định chế phân xưởng cấp thực phẩm riêng.”

Quả thực cần làm rất nhiều thứ, nhưng Phó Cầm Duy lại tinh thần phơi phới.

Lần này anh cũng dốc hết toàn lực.

Sau khi chốt xong chuyện này, Phó Cầm Duy sợ Lục Ngọc đói.

Sau đó vào bếp ngay, không chỉ làm rau trộn, còn định làm chút đồ ngon khác.

Trong lúc này, trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ lại tới.

Trưởng thôn nhiệt liệt tuyên dương Lục Ngọc: “Thứ cô nói tôi cảm thấy vô cùng tốt, sau này thôn chúng ta sẽ chuyên bán sỉ!”

Trước đây tư duy có điểm mù, cho tới khi Lục Ngọc nêu ra mới biết còn có thể làm như vậy.

Bán sỉ thích hợp với thôn họ hơn, không cần đi sớm về khuya, cũng không chậm trễ việc làm đồng.

Đối với người trong thôn mà nói, đây chỉ là một ngành phụ, kiếm thêm chút tiền. Nhưng nhiệm vụ làm ruộng tập thể cao hơn cá nhân phát triển trong thôn.

Trưởng thôn nói: “May cô suy nghĩ khá chu đáo.”

Lều rau củ quả trái vụ mới bắt đầu, bên trong đã đổ không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, thế mà lại bị người khác chen bừa, cực kỳ thống khổ.

Lều rau không chỉ mang theo hi vọng tha thiết trong thôn.

Lãnh đạo trong huyện cũng nhiều lần hỏi chuyện này. Nếu có một đối thủ cạnh tranh đánh bại họ, họ cũng không giải thích được với bên huyện.

Các lão giáo sư đã lấy ra hết giống mới nhất, dồn tất cả tinh lực cho họ, có thể nói thứ họ gánh vác quá nhiều.

Trưởng thôn áp lực lớn, giọng nói cũng khàn đi.

May mà có Lục Ngọc chủ động nêu ra những ý tưởng này, ông ta mới bình tĩnh lại.

Lần này đặc biệt tới cảm ơn, còn mang theo hai mươi tệ: “Đây là tiền thưởng thêm thôn cho cô.”

Trưởng thôn nhìn ra được, sự cống hiến của Lục Ngọc căn bản không phải thứ bất cứ ai trong thôn có thể so được.

Cho tiền là vì để Lục Ngọc biết, thôn sẽ không để cô phụ giúp không công.

Lục Ngọc nói: “Không cần, vốn dĩ cháu là cán bộ thôn.”

Trưởng thôn nói: “Cầm đi, đây là cái cô xứng đáng có!”

Chủ nhiệm phụ nữ cũng nói: “Cô nhận đi. Bây giờ đã mang thai rồi, mua chút đồ ngon ăn! Tiền này cũng không phải chúng tôi cho cô, người của ủy ban thôn đều giơ tay biểu quyết rồi.”

Chỉ với một chủ ý này đã lập tức vực dậy việc buôn bán trong thôn, cho cô hai mươi tệ tiền thưởng tuyệt đối xứng đáng. Cô đã thoáng chốc giải quyết họ thoát khỏi khốn cảnh.

Sau đó trưởng thôn ở đây một lúc rồi đi.

Trước khi đi, vừa hay nhìn thấy Phó Cầm Duy, hai người hàn huyên vài câu.

Bây giờ sau khi Phó Cầm Duy đến tỉnh học, khí chất càng thêm xuất chúng, ánh nhìn thông tỏ, trông khác hẳn.

Nhưng khi anh nhìn Lục Ngọc, lại mang theo sự dịu dàng như thế.

Hai người đúng là một đôi ân ái nhất được ông trời làm mối.

Trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ tạm biệt hai người.

Phó Cầm Duy gọi Lục Ngọc: “Tới ăn cơm thôi!”

Hai người cùng nhau ăn đơn giản một miếng, nói tới cũng kỳ, Lục Ngọc bình thường khẩu vị không tốt lắm, nhưng mỗi lần Phó Cầm Duy làm bất cứ thứ gì cũng cực kỳ phù hợp khẩu vị của cô.

Mình ăn rất nhiều cũng ngại, để lại một chút: “Mấy cái này cho anh.”

Phó Cầm Duy bật cười: “Em thích ăn là được.”

Ăn cơm xong, Phó Cầm Duy dọn bàn, làm xong hết mới cùng Lục Ngọc lên giường.

Phó Cầm Duy vừa lên giường liền phát hiện bên gối có một thứ màu xanh đậm, anh dịch gối ra muốn xem thử.

Lục Ngọc lập tức ấn chặt lại, nói: “Đừng nhìn!”

Cái cô may có lẽ là chiếc áo trẻ em xấu nhất cả thôn.

Ngại để người khác nhìn thấy.

Hành động này của cô khiến Phó Cầm Duy nghi hoặc: “Lẽ nào là may đồ cho anh?”

Lục Ngọc nghe xong càng căng thẳng, trong đầu cô chưa từng nghĩ sẽ may đồ cho Phó Cầm Duy.

Đây hoàn toàn là hiểu lầm, sắc mặt cô càng thêm đỏ, nói: “Không phải!”

Phó Cầm Duy nói: “Vậy là gì, cho anh xem thử.” Hai người đùa giỡn một lúc.

Phó Cầm Duy nhanh tay lẹ mắt lấy gối đi, quả nhiên nhìn thấy chiếc áo màu xanh mini, Lục Ngọc nói: “Cái này may cho cục cưng, có hơi xấu.”

Dù sao cũng là lần đầu cô may vá.

Phó Cầm Duy ghé tới nói: “Vậy của anh đâu?”

Lục Ngọc ho khan một tiếng, nói: “Em không có thiên phú ở phương diện này, không may nữa.”

Phó Cầm Duy: “Không được, không thể thiên vị, anh cũng muốn.”

Lục Ngọc thấy anh hùng hồn như vậy, có hơi ngơ ngác.