Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 304: Mua xưởng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chủ nhiệm phụ nữ đánh giá cao Lục Ngọc, cũng là đầu, cũng không biết đầu của người ta vì sao lại linh hoạt như vậy.

May mà thôn họ có Lục Ngọc giúp đỡ, nếu không gặp chuyện thật sự không biết làm sao mới được.

Chủ nhiệm phụ nữ giải quyết chuyện này, gấp gáp muốn về thương lượng với trưởng thôn, cũng không nán lại đây lâu.

Bà ấy vừa đi, Lục Ngọc lấy quần áo nhỏ mấy chị dâu mang tới ra.

Sau đó tìm một tấm vải, trước đây Phó Cầm Duy ở cung tiêu xã, cũng từng mua một ít vải không cần phiếu.

Cô muốn thử một chút, tự mình may một chiếc áo nhỏ cho con, mặc kệ đẹp xấu, chung quy cũng là tấm lòng.

Nghĩ như vậy thật sự có chút động lòng, sau đó dùng phấn vẽ hình lên vải, cần hai tấm vải, cuối cùng may lại.

Nghĩ thấy không khó, vừa nghĩ tới mình tự tay may đồ cho con liền rất vui, nói làm là làm.

Lục Ngọc lấy kéo cắt hai tấm vải, nhưng tới lúc may lại có hơi khó khăn, mũi kim của cô có hơi thô, may vào rất xấu.

May mà là áo cục cưng mặc bên ngoài.

Lục Ngọc may xong có hơi ngại, quả nhiên không trải qua trường lớp bài bản, đồ may ra chỉ tạm được.

Nghe bên ngoài hình như có tiếng, sau đó lén lút giấu chiếc áo nhỏ mình may vào dưới gối.

Rất nhanh âm thanh truyền tới, là Phó Cầm Duy về.

Trên mặt Phó Cầm Duy có chút vui vẻ, Lục Ngọc nhìn một cái liền biết có chuyện gì tốt xảy ra.

Lục Ngọc hỏi: “Chuyện gì mà vui như vậy?”

Trong mắt Phó Cầm Duy mang theo chút nhẹ nhõm nói: “Bị em nhìn ra rồi, hôm nay ở nhà như thế nào?” Anh sờ má của Lục Ngọc: “Có ăn uống đàng hoàng không?”

Lục Ngọc nói: “Có ăn!” Buổi trưa cô nấu cho mình chút mì.

Phó Cầm Duy nói: “Hôm nay mua chút tai heo, lát nữa dùng dưa leo trộn, chỉ ăn dưa trộn cũng rất đơn điệu.” Loại đồ ăn này bình thường rất khó mua, Phó Cầm Duy về cung tiêu xã, nhờ người ta giữ giúp.

Lục Ngọc nghe xong liền thèm: “Vậy cũng rất ngon.” Sau đó có hơi tò mò: “Sao hôm nay có chí hứng như vậy?”

Phó Cầm Duy đáp: “Đã mua xưởng rồi, khoản vay cũng gần như chắc chắn, còn có vài thủ tục phải chạy, nhưng về cơ bản đã xong.”

Ngừng lại một chút, Phó Cầm Duy lại nói: “Em với Lưu Bàng tổng cộng mỗi người bốn mươi phần trăm cổ phần, anh có hai mươi phần trăm cổ phần quản lý!”

Lục Ngọc kinh ngạc hỏi: “Lưu Bàng chịu?”

Phó Cầm Duy: “Đúng vậy, anh đã nói xong với cậu ta rồi, xưởng này quy cho anh quản lý!”

Quản lý một xưởng, tinh lực cần tiêu hao không phải người bình thường có thể đạt được.

Lưu Bàng vốn cảm thấy mình là con trai của xưởng trưởng, chắc có thể làm được, nhưng sau khi vào tỉnh học, mới phát hiện xưởng trưởng cần làm nhiều việc như thế.

Đặc biệt là một xưởng nhỏ, xây dựng từ không tới có, cần tiêu hao thời gian và tinh lực nhiều hơn.

Lưu Bàng có hơi lo sợ, chủ động tìm Phó Cầm Duy thương lượng, muốn để Phó Cầm Duy làm. Anh ấy chạy một số nghiệp vụ, làm một số ngoại giao là được, như vậy hai người đều thoải mái.

Lục Ngọc nói: “Cũng tốt!” Cô cũng cảm thấy Phó Cầm Duy có năng lực, chỉ làm một kế toán nhỏ có hơi lãng phí tài năng.

Phó Cầm Duy sờ bụng của Lục Ngọc, hỏi: “Cục cưng bên trong cũng không quậy?”

Lục Ngọc nói: “Nó còn nhỏ mà, có thể cảm nhận được gì chứ?”

Lần này làm cổ vịt treo gió, Lục Ngọc trực tiếp giao sổ ghi chép của mình cho Phó Cầm Duy, ở bên trong sổ ghi chép có nội dung cụ thể chi tiết cổ vịt treo gió, cổ vịt cần kho trước, sau đó chiên, rồi tiến hành treo gió.

Có câu đồ ăn cần phải chế biến tỉ mỉ.

Nhiều lần như vậy, cổ vịt làm ra mới có khẩu vị phong phú.

Hơn nữa tuyệt đối là khẩu vị ai cũng có thể ăn được, chiên dầu treo gió, càng dai, thời gian bảo quản ít nhất có thể để nửa tháng.

Phó Cầm Duy biết năng lực nấu nướng của Lục Ngọc.

Vừa nhìn thấy thực đơn này của Lục Ngọc liền biết cô dụng tâm.

Bên trong có bốn hương vị, một loại là bình thường, một loại là cay thơm, một loại là thì là, còn có một loại ớt tê.

Những phương pháp này viết trên một quyển sổ, đúng là vạn vàng khó cầu.