Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 295: Nghe tin làm cha




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Phó Cầm Duy đi liền tù tì bảy ngày.

Tiêu Thái Liên muốn báo tin cho anh. Nhưng thời này cũng không có điện thoại, cũng không biết gửi điện báo đến đâu, chỉ đành nhịn xuống.

Đợi khi Phó Cầm Duy về, Tiêu Thái Liên chỉ cảm thấy giống như anh đã đi bảy năm vậy.

Nhìn thấy Phó Cầm Duy liền hung dữ mắng anh một trận. Tuy Phó Cầm Duy không biết vì sao, nhưng vẫn nghe chỉ trích của mẹ.

Sau đó mới mệt mỏi về nhà, Phó Cầm Duy bỏ những mặt hàng cao cấp như sữa bột, sữa mạch nha, thịt bò mua ở trong tỉnh lên sàn.

Đã nhiều ngày không gặp Lục Ngọc, chỉ cảm thấy sắc mặt cô ngày càng tốt, ôm Lục Ngọc xoay một vòng.

Trước đây khi ở bên nhau không cảm thấy gì, nhưng từ khi tách ra đợt này, Lục Ngọc cũng rất nhớ anh.

Muốn nói với anh chuyện mang thai, không nghĩ kỹ phải mở miệng thế nào, đã bị Phó Cầm Duy ôm xoay vòng.

Phó Cầm Duy muốn nhân lúc Lục Ngọc chóng mặt, hôn cô thật sâu.

Ở trên xe lửa về nhà, anh đã chuẩn bị tâm lý vô số lần, nhưng lại bị một tiếng mắng khắc chế lại, Tiêu Thái Liên nổi giận: “Sao con lại động tay động chân như vậy chứ?”

Phó Cầm Duy quá kích động, lâu như vậy không gặp được Lục Ngọc, nói: “Mẹ…” Lâu rồi không gặp, mẹ anh lại hung dữ đến như vậy.

Tiêu Thái Liên nói: “Con có biết vợ con mang thai, không thể xoay tới xoay lui như vậy không?”

Tiêu Thái Liên vốn muốn giấu đi từ tốn nói, ai biết giọng nói quá lớn, người xung quanh đều nghe thấy.

Xung quanh có người nghe thấy lập tức đi tới xác nhận: “Hả, Lục Ngọc mang thai rồi?”

Phó Cầm Duy sững ra, sau đó trong mắt lộ ra kinh hỉ: “Em mang thai rồi!” Anh thậm chí có một chút không thích ứng.

Tuy người cùng trang lứa với anh, con đã biết đi mua tương dầu rồi, nhưng anh chưa từng nghĩ qua chuyện này.

Anh thích Lục Ngọc, vừa nghĩ tới trong bụng cô còn có cốt nhục huyết mạch tương liên với anh, càng thêm căng thẳng.

Anh còn chưa kịp cho Lục Ngọc kinh hỉ, Lục Ngọc đã cho anh một kinh hỉ siêu to.

Trong mắt Phó Cầm Duy sáng bừng lên.

Sau khi Tiêu Thái Liên lỡ giọng, có hơi hối hận, bà nói tất cả mọi người không được nói, kết quả chính bà lại là người tiết lộ. Sau đó trong nhà liên tục có người ghé tới.

Ở trong thôn mang thai là chuyện vui lớn, người tới nhà thăm cũng không tới tay không, đều mang theo quà.

Còn lần lượt nói đứa trẻ trong bụng Lục Ngọc phúc khí lớn, chắc chắn có thể rất thông minh các kiểu.

Lời nói không mất tiền mua, họ khen không tiếc lời.

Lục Ngọc vốn đã xinh đẹp, từ khi mang thai, khí sắc cũng tốt lên, càng thêm vài phần xinh đẹp.

Lục Ngọc cười tươi, bất luận là lời khen gì đều nhận hết.

Phó Cầm Duy nhìn góc nghiêng của Lục Ngọc, cưỡng ép d*c vọng của mình, anh chỉ cảm thấy sao Lục Ngọc lại đẹp như thế, vừa nãy không hôn cô một trận, bây giờ đã hối hận rồi.



Lúc Lục Kiều dạo vòng bên ngoài nghe nói Lục Ngọc mang thai, cũng theo dòng chảy lớn tới dạo một chút.

Kết quả nhìn thấy liền tức điên, lúc cô ta mang thai không nhìn thấy Lưu Đại Quốc vui vẻ nhìn cô ta như vậy.

Vừa nhìn thấy Phó Cầm Duy thật lòng thật dạ vui mừng, cho dù bị người ta trêu chọc, cũng không có buông tay Lục Ngọc ra, loại cảnh tượng ấm áp này thực sự quá chướng mắt.

Sau khi Lục Kiều gả cho xưởng trưởng Lưu Đại Quốc, trong lòng ít nhiều có chút hối hận, nhìn thấy cuộc sống của Lục Ngọc mây trôi nước chảy, cô ta có chút không vui.

Lục Kiều với Lục Ngọc đều là người nổi tiếng trong thôn, hai chị em tuổi xấp xỉ, khó tránh bị lấy ra so sánh.

Cộng thêm Lục Kiều thường có một loại cao ngạo không tên, mối quan hệ của cô ta ở trong thôn không tốt. . Truyện Đoản Văn

Mấy thím xung quanh nhìn thấy cô ta, lập tức nói: “ y da, Kiều Kiều cô tới rồi, không vào xem thử à?”

Lục Kiều nghe ra châm chọc của người khác, hừ lạnh một tiếng, không nói câu nào, đen mặt về nhà. Về tới nhà càng nghĩ càng tức.

Ném hộp cơm thiết trên bàn xuống đất, phát ra một tiếng keng lớn.

Dọa mẹ cô ta giật mình, lập tức đi vào.

Người trong thôn đều trân quý đồ đạc, nhìn thấy Lục Kiều như vậy, bác gái Lục tức giận: “Đang yên đang lành, lại ném đồ cái gì?”

Bác gái Lục muốn xoa dịu quan hệ với con gái, dù sao thì bây giờ Lục Kiều đã khác trước, sống tốt với nhau, nói không chừng sau này có thể nâng đỡ gia đình một chút.

Ai ngờ từ sau khi Lục Kiều mang thai, ngày nào tính khí cũng rất xấu.