Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 294: Sinh con gái là bảo bối của cả nhà




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chị hai Phó nói: “Có cần nói với bác thông gia một tiếng không?”

Tiêu Thái Liên vỗ đầu nói: “Uầy, đầu mẹ sốt ruột tới hồ đồ rồi, con mau đi gọi bà ấy tới nói một tiếng đi.” Đây là tin tốt, quả thực nên nói cho mẹ Lục Ngọc biết.

Mẹ Lục bình thường cũng là người kín miệng, trước khi chị hai Phó tới, không nói cho bà biết là chuyện gì, sau khi tới, là Tiêu Thái Liên đích thân nói cho bà biết.

Mẹ Lục lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “Tốt! Đợi Lục Ngọc sinh con xong, tôi chăm nó ở cữ!”

Tiêu Thái Liên với mẹ Lục giống như chị em tình thâm, quở trách bà một tiếng: “Anh chị nuôi heo, bận giống như gì, một người nhàn hạ như tôi, tới lúc đó, tôi đi chăm nó!”

Lục Ngọc nói: “Còn xa mà!”

Sau đó mọi người tính toán, đợi khi Lục Ngọc sinh, vừa hay là tháng sáu năm sau.

Chị ba Phó nói: “Tháng sáu tốt, sinh con không chịu khổ, vẫn là Tiểu Ngọc biết sinh.”

Mẹ Lục nói: “Hầy, tôi ra ngoài vội vã, cũng không mang theo bao lì xì!” Vô cùng hối hận.

Tiêu Thái Liên nói: “Mang tiền cái gì, đứa nhỏ này còn chưa chào đời mà, tới lúc đó rồi tính!”

Tiêu Thái Liên vốn thích Lục Ngọc nhất trong đám con dâu, bây giờ thấy cô mang thai, dáng vẻ thương yêu đó quả thực giống hệt thương con gái ruột.

Ba chị dâu khác ở bên cạnh, mặt cũng giật giật.

Chị ba Phó thực sự không nhịn được, lén lút gọi chị hai vào trong sân: “Trước đây khi chúng ta mang thai, mẹ cũng như vậy sao?”

Chị hai Phó nói: “Khi đó mẹ không có như thế này!”

Chị ba không nhịn được cảm khái: “Chị xem chị cả bình thường ở nhà không có chút cảm giác tồn tại gì, từ khi mang thai, mẹ chồng coi chị ấy như bảo bối, vậy Lục Ngọc càng khỏi phải nói rồi!”

Mẹ chồng vốn đã thích Lục Ngọc, bây giờ càng cao thêm một tầng nữa.

Trước đây chị ba Phó nói đùa với chị hai, bảo chị ấy cũng sinh một đứa, hưởng thụ cảm giác được sủng ái.

Vốn dĩ là lời nói đùa, nhưng vừa nhìn thấy lại rất ngưỡng mộ.

Lúc họ mang thai, vừa hay là lúc nhà họ Phó không được tốt lắm.

Bây giờ đã khác, nhà họ Phó có tiền, thật sự chịu chi bồi bổ cho con dâu, cũng có chút động tâm tư.

Ngay cả chị cả cũng sinh được, chắc chắn họ cũng không có vấn đề gì. Chị hai Phó nói: “Nếu Lục Ngọc sinh một đứa con gái là thỏa rồi!”

Chị ba nói: “Không đâu!” Nhà họ Phó chiêu con trai đã là truyền thống.

Nhà họ khác với nhà người khác, người khác đều là trọng nam khinh nữ. Nhưng nhà họ Phó lại thèm con gái giống như gì, hiện giờ nhà họ sinh toàn là con trai.

Ngay cả con gái Lục Bảo của chị cả Lục tới, Tiêu Thái Liên cũng rất yêu thích, nếu là cháu ruột còn ghê gớm nữa.

Nếu vậy phải sủng lên trời!

Họ cũng không ở bên ngoài quá lâu, lại đi vào. Bất luận là mẹ ruột hay mẹ chồng, đều ở bên cạnh Lục Ngọc dặn dò các chuyện cần chú ý.

Bộ dạng mong ngóng đó, hận không thể hôm nay mang thai, ngày mai liền nhìn thấy em bé.

Tiêu Thái Liên nói với mẹ Lục: “Tôi không định nói chuyện Lục Ngọc mang thai ra ngoài.”

Lục Ngọc là người nổi tiếng, rất nhiều chuyện đều bị người ta chú ý, sợ sẽ có phiền phức.

Mẹ Lục gật đầu: “Chị nghĩ rất chu đáo, chị, con gái tôi gả tới nhà chị, quả thực giống như rơi vào trong ổ phúc vậy.”

Tiêu Thái Liên nói: “Đừng có nói như vậy, Lục Ngọc tới, nhà chúng tôi mới là có phúc!” Hai người khen qua khen lại một lúc, mẹ Lục nói phải đi, nói ngày mai vẫn sẽ tới thăm.

Bà vừa đi, trong nhà lại bắt đầu lục tìm quần áo trẻ con.

Trẻ nhỏ không bẩn, thời này vật tư thiếu thốn, quần áo của trẻ con đều giữ lại, chỉ cho người có quan hệ khá tốt.

Ba chị dâu, mỗi người tìm mấy bộ đồ khá tốt cho Lục Ngọc.

Lục Ngọc mang thai, vừa nãy còn chưa có cảm giác chân thực gì.

Nhưng nhìn thấy đồ trẻ con lại rất thích, vừa nghĩ đến dáng vẻ đứa trẻ trong bụng sẽ mặc quần áo lên, khóe miệng Lục Ngọc liền lộ ra nụ cười.

Tới đêm muộn, Lục Ngọc nhất quyết đòi về nhà ngủ.

Tiêu Thái Liên không lay chuyển được cô, chỉ đành đồng ý, sau đó than ngắn thở dài.

Đều ở cùng một thôn, khoảng cách giữa họ cũng không xa, nhưng không biết bà lấy đâu ra nhiều lo lắng như thế, người không biết còn tưởng Lục Ngọc là con gái ruột của bà.

Chị ba Phó ở bên cạnh ganh tỵ cả buổi.

Tối đó, trong phòng anh ba và anh hai cũng bận rộn.