Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 293: Xem hình cầm duy lúc nhỏ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vợ thằng hai đáng tin hơn vợ thằng ba. Nếu là vợ thằng ba, nhất định sẽ tuyên truyền cho cả thế giới đều biết.

Sau đó mẹ chồng dìu Lục Ngọc vào nhà: “Ông khám cho con dâu tôi, xem thử mạch tượng của nó như thế nào?”

Lão Dương Đầu vào nhà, tìm một nơi bằng phẳng, bảo Lục Ngọc đưa tay ra, ông ấy bắt mạch, sau đó im lặng cả buổi.

Tiêu Thái Liên tính tình nóng vội, ở bên cạnh có hơi không nhịn được thúc giục, bị chị hai Phó giữ chặt cánh tay.

Lúc bác sĩ chẩn đoán, người khác vẫn nên đừng nói chuyện, đề phòng khám không chuẩn.

Trong lòng Tiêu Thái Liên sốt ruột giống như gì, cũng biết quy tắc này, cuối cùng đợi Lão Dương Đầu lấy tay xuống, bà vội vàng đi lên hỏi: “Như thế nào?”

Lão Dương Đầu nói: “Thai kỳ còn mờ, có lẽ có rồi, cũng chỉ mới một tháng!”

Nét vui mừng trên mặt Tiêu Thái Liên càng đậm, lập tức nói: “Tốt tốt tốt, quá tốt rồi.” Sau đó nhớ ra quy tắc trong thôn, nếu nhà ai được chẩn đoán ra có chuyện hỷ phải thưởng.

Dù ít dù nhiều cũng là tâm ý.

Tiêu Thái Liên lập tức gọi chị hai Phó gói mười cái trứng gà, lại mò cả buổi trong túi mình, mò ra một tệ làm tiền thưởng cho Lão Dương Đầu, nói: “Ông khoan nói ra ngoài đã nhé!”

Lão Dương Đầu gật đầu bày tỏ đã hiểu, rất nhiều người cho rằng ba tháng đầu tọa thai không ổn, không nói với người khác.

Lão Dương Đầu không ngờ bà ra tay hào phóng như vậy, một tệ và mười cái trứng gà, cười nói: “Không cần, quá nhiều rồi!” Trước đây chưa từng thấy người nào ra tay hào phóng như vậy.

Hôm nay Tiêu Thái Liên vui, nói: “Cho ông thì cứ lấy đi, đây là chút tâm ý của tôi.”

Lão Dương Đầu nhận, nhưng vẫn hơi ngại.

Vội vàng dặn dò Lục Ngọc những chuyện cần chú ý sau khi mang thai, trong đó bao gồm không được quan hệ.

Khiến Lục Ngọc nghe tới mặt đỏ tía tai.

Vốn dĩ Lục Ngọc muốn hỏi thêm một số chi tiết cụ thể, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt xuống.

Lỡ như bị Tiêu Thái Liên hoặc mấy chị dâu nghe thấy, còn tưởng họ phóng túng cỡ nào, chỉ đành nhịn xuống.

Tay của Lục Ngọc nhẹ nhàng đặt lên bụng của mình, có hơi sững sờ. Trong bụng không có cảm giác gì, lẽ nào nói trong bụng thật sự có em bé sao?

Sau khi Tiêu Thái Liên tiễn người đi, vẻ hân hoan trên mặt càng đậm, vội vàng thông báo tin vui này cho mọi người ở trong sân: “Lục Ngọc có em bé rồi.” Đây thật sự là một tin tốt, thời gian dài như vậy, mong ngóng lớn nhất chính là Lục Ngọc mang thai, bây giờ mộng đẹp thành thật rồi. Tin tức này vừa tung ra, mọi người đều vui, thật tốt, Lục Ngọc với Phó Cầm Duy một người thông minh một người xinh đẹp, không biết con có thể đẹp cỡ nào!

Người trong thôn bình thường hay nói đùa như vậy, họ cũng rất tò mò.

Anh hai nói: “Chú tư không biết, nếu chú tư ở đây, không biết sẽ vui cỡ nào!”

Tiêu Thái Liên giả vờ mắng mỏ anh: “Con người nó rảnh rỗi lại chạy ra ngoài, hừ, xem nó quay về, mẹ có hung hăng mắng nó không!”

Tiêu Thái Liên lại đổi sang một gương mặt cười: “Các con ăn đi!” Bà nói xong liền xoay người về phòng, lúc này bụng cũng không biết đói nữa, muốn quay về nói chuyện với vợ thằng út.

Những người khác vội vàng ăn cơm.

Để dành cơm lại cho Lục Ngọc và Tiêu Thái Liên.

Chị cả còn cười nói: “Cũng nhờ trứng gà chị nấu nhiều dầu, nếu không còn không biết!”

Chị ba Phó nói: “Chứ gì nữa, Tiểu Ngọc chưa từng mang thai, nào biết chuyện sinh con này?”

Ăn xong, dọn bàn. Mấy chị dâu đều vào phòng mẹ chồng, tới nói chuyện với Lục Ngọc.

Nhìn thấy Lục Ngọc bị cưỡng chế đắp chăn lên, dựa bên giường, nói chuyện với mẹ chồng.

Trên mặt Tiêu Thái Liên cười giống như hoa, nói: “Tối nay hai mẹ con chúng ta ngủ chung đi.”

Lục Ngọc nói: “Không đâu ạ, con ngủ ở nhà quen rồi.”

Hơn nữa bây giờ hành động như thường, cũng không cần người khác giúp đỡ.

Tiêu Thái Liên nói: “Vậy đâu có được? Bây giờ trong bụng con còn có em bé!”

Nói mãi nói mãi, bà hớn hở đi lục tìm tập ảnh, tìm được một tấm hình lúc Phó Cầm Duy ba tuổi.

Tiêu Thái Liên cười nói với Lục Ngọc: “Con xem!”

Lục Ngọc vừa nhìn thấy liền tan chảy, lúc nhỏ Phó Cầm Duy vô cùng tuấn tú, mắt to mặt tròn, là một đứa trẻ xinh đẹp.

Tiêu Thái Liên cũng nói: “Lúc thằng tư còn bé, người gặp người khen!”

Chị ba Phó vội vàng nói: “Con của Lục Ngọc với Cầm Duy chắc chắn không xấu được, tuyệt đối đẹp!”