Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 291: Bữa cơm chúc mừng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chị ba Phó ở nhà Lục Kiều xem kịch quá đã nghiện, nói: “Thật là, Lục Kiều giống như con nít chơi đồ hàng, nghĩ ra cái gì là làm cái đó.”

Sau đó chị ta cảm khái: “May mà chị không có con gái, nếu hồ ly tinh giống như Lục Kiều, chắc chắn chị phải nói nó!”

So với Lục Kiều, những người khác trong thôn giống như ngốc vậy.

Cô ta rất thông minh, trước khi chưa kết hôn biết câu dẫn đàn ông, còn chê không đủ, còn muốn bồi dưỡng một đám tiểu hồ ly tinh.

Chị ba Phó cảm khái: “May mà lúc đầu chú tư không cưới Lục Kiều, nếu không trong nhà đã thành cái gì rồi!” Sau đó thân thiết khoác tay Lục Ngọc: “Tối nay ăn ở nhà đi.”

Lục Ngọc đồng ý, bình thường một mình cô nấu ăn cũng rất buồn.

Chị ba Phó nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên anh cả đi làm, mới sáng sớm chị cả đã ủ bột, chắc chắn có đồ ngon.” Chị ta có truy cầu về mảng ăn uống.

Lục Ngọc theo chị ba Phó về.

Chị cả thấy Lục Ngọc, lén lút nhét cho cô một cái trứng luộc, nói: “Chị dâu thật không biết cảm ơn em thế nào mới được.”

Công việc tốt này, giống như từ trên trời rơi xuống vậy.

Đương nhiên Lục Ngọc không dám chiếm công, nói: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn mẹ.”

Chị cả cười nói: “Ừm.”

Trong nhà đã bốc khói bếp nghi ngút, hôm nay chị cả nấu cơm.

Chị ấy đã mang thai, trong nhà không cho chị ấy nấu, nhưng hôm nay chị ấy vui, vừa hấp màn thầu vừa mua rau. Chị ba và chị hai đều sợ chị ấy mệt, muốn đi phụ.

Chị ấy còn rất cậy mạnh, không cho người khác giúp. Hoàn toàn tự mình hoàn thành, dùng phương thức này để bày tỏ sự biết ơn của mình, rất chân thành.

Các chị em dâu thấy vậy cũng không quản nữa, qua rất lâu, anh cả Phó mới về.

Anh hai anh ba và mẹ chồng đều xúm lại, vội hỏi anh ấy có quen không.

Trên mặt anh cả Phó lộ ra nụ cười đôn hậu: “Quen, bên đó chú tư làm rất tốt, họ nể mặt chú ấy nên đều rất chiếu cố con!”

Huống hồ chuyện cổ vịt cũng đã làm lâu rồi. Buổi sáng đưa tới, buổi tối mang thùng rỗng về, đồ vịt sống đều có người đưa, không cần anh ấy làm gì thêm.

Anh ấy làm công việc dỡ hàng, hôm nay ở không một ngày.

Vừa quét dọn vừa làm việc vặt, được nhân viên ở cung tiêu xã khen vài câu, trong lòng có sức nhưng không có chỗ dùng. Công việc tốt như vậy, ngồi đó nhận tiền không.

Anh cả Phó thành thật, nói chuyện cũng khô khan, nhưng có thể nghe ra anh ấy hài lòng với công việc này.

Chị cả dùng cánh tay huých anh cả, anh cả mới không nói nữa.

Quả nhiên chị hai với chị ba nghe xong đều có hơi ganh tỵ.

Vốn dĩ chồng họ cũng có thể làm công việc tốt này.

Chỉ đáng tiếc không có phúc khí này.

Tuy vui cho anh cả, nhưng trong vui mừng không khỏi có chút chua chát.

Cuối cùng vẫn là anh hai phá tan cục diện này, nói: “Nghe nói chị cả nấu rất nhiều món ngon, hôm nay anh em chúng ta uống một chút đi!”

Lục Ngọc vội tìm rượu thịt trong bếp ra.

Bởi vì làm cổ vịt, có đôi lúc cần dùng rượu khử tanh, cô giấu trong nhà bếp, người bình thường không tìm được.

Tiêu Thái Liên biết rượu đắt, chưa từng cho họ uống.

Nhưng hôm nay mọi người đều vui, có thể uống một chút.

Chị cả Phó nhiệt tình nói: “Mọi người uống rượu, chị thêm hai món cho mọi người, một đậu phộng rang, một trứng xào ớt!”

Tiêu Thái Liên nói được, trong tay bà có tiền, cũng không thể toàn để vợ thằng cả bỏ ra.

Hôm nay chị cả đã tốn không ít, Tiêu Thái Liên gọi cháu trai tới, bảo cậu bé đi mua nửa cây jăm-bông, cắt thành lát mỏng bỏ trong dĩa.

Chị ba Phó vào bếp dạo một vòng, lén lút nói với Lục Ngọc: “Hôm nay chị cả trút vốn rồi, vừa trứng gà vừa cá kho, tốn ít nhất năm tệ.”

Trước đây người keo kiệt như chị cả Phó sẽ không chi như thế.

Nhưng chị ba Phó ăn một bữa của chị ấy, trong lòng không có chút áp lực nào, có được công việc tốt như thế, ăn chút đồ ngon của chị ấy thì làm sao?

Anh cả Phó có thể có được công việc này đều là do mọi người nhường.

Chị ba Phó thấy chị cả hôm nay mặt mày rạng rỡ, làm việc cũng không chê mệt, nói: “Chị cả, muốn ăn bánh hoa!” Bên trong bánh hoa bôi dầu, càng thơm càng ngon.

Chị cả nói: “Mèo thèm ăn, ngày mai làm cho em.”

Lúc này chị ba mới vui, hôm nay ăn một bữa, ngày mai ăn một bữa mới coi như hồi vốn.