Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 288: Nhà ai cũng có quyển kinh khó đọc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cô nói: “Hay là quay về đi, em xem thử có thể giúp chị đặt một căn nhà tốt không.”

Chị cả Lục cười nói: “Bây giờ em út nhà chúng ta lợi hại lắm, trưởng thôn cũng xem trọng em ấy.”

Chị hai Lục cũng nói: “Phải, chớp mắt, em ấy đã kết hôn rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh.”

Lục Ngọc nói: “Anh hai có suy nghĩ gì.”

“Suy nghĩ của anh ấy càng không đáng tin, muốn vào huyện mở tiệm may vá! Chị nói tay nghề này của anh ấy ở trong thôn còn được, ở trong huyện sợ là không đủ.”

Kiểu người từ nhỏ đã làm học đồ cho người khác như anh hai, học nền tảng rất vững chắc.

Chỉ là thẩm mỹ có chút lạc hậu, đồ làm ra chưa chắc hợp với sở thích của người bây giờ.

Lục Ngọc lại ở bên cạnh nói: “Em thấy chuyện này được, bây giờ người ở trong huyện rất chịu chi!” Sau đó lại nói chuyện họ đang bán rau củ quả trái vụ.

Vốn dĩ chị hai chỉ tùy ý tìm họ nói chuyện, không ngờ đêm hôm nói chuyện lại càng nói càng hưng phấn.

Thật sự cảm thấy chuyện này có hi vọng, nhưng muốn chuyển vào huyện lại tốn một khoản tiền, nói cho cùng vẫn là không có tiền.

Lục Ngọc nói: “Trong tay cha mẹ có một ít, nếu chị cần ít, có thể mượn từ chỗ họ, vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần vượt qua thời điểm này, sau này đều sẽ khá lên!”

Chị hai Lục nói: “Chuyện này chị có tính toán, quay về bọn chị sẽ thương lượng thêm!”

Sau đó lại nói đùa: “Chồng em đi rồi, em không nhớ nó sao?”

Lục Ngọc đỏ mặt, giống như bị nói trúng tâm sự, cứng miệng nói: “Em không nhớ.”

Chị hai Lục còn nói: “Lần trước chị nhìn thấy chồng em, tướng mạo thật là một trang nhân tài, còn là sinh viên đại học.” Nói thật, Lục Ngọc cũng có vài phần phúc khí.

Lục Ngọc hừ hừ một tiếng không nói gì.

Chị cả nói: “Em ấy xấu hổ rồi!”

Mấy chị em cũng không nói thêm gì nữa.

Ngày hôm sau, Lục Ngọc dậy sớm gói há cảo cho họ.

Hai chị gái đều là người có thể làm việc, ba người cùng nhau làm, chị hai nhào bột, chị cả cắt rau, Lục Ngọc làm nhân. Nhân da heo cải trắng, sau khi nấu chín, mỗi một cái đều giống như tiểu nguyên bảo tròn vo.

Chị hai Lục mặc kệ nóng, ăn mấy miếng, ngon đến độ hận không thể ăn một lần ba cái.

Lục Ngọc nói: “Lần này làm hơi nhiều, lát nữa mang cho cha mẹ một ít!”

Chị hai nói: “Hôm nay chị về rồi, phải ăn thêm mấy cái rồi đi!” Chị ấy định về thương lượng đàng hoàng chuyện vào huyện với chồng.

Lục Ngọc nói: “Vậy chị ăn nhiều chút, em chuẩn bị cho chị một dĩa mang về! Đợi mùa đông em gói nhiều một chút để đông, tới lúc đó chị tới lấy.”

Chị hai Lục sắp thèm tới ch ảy nước miếng, nói: “Vì một miếng há cảo này, chị cũng phải quay về!”

Cũng không biết Lục Ngọc làm như thế nào, thật sự quá ngon.

Bữa sáng ăn tới no căng.

Lục Ngọc lau tay, lúc tiễn chị ấy về, lại lấy mười tệ, nói: “Chị hai, trước đây khi chị cả nhập viện, chị cũng bỏ ra không ít, bây giờ chị khó khăn, đây là chút tâm ý của em.”

Chị hai Lục đâu thể lấy tiền của em út.

Nhưng Lục Ngọc cố chấp muốn đưa, chị hai Lục mới miễn cưỡng nhận lấy, nói: “Chị cầm trước, đợi khi em cần thì chị trả cho em!”

Nhìn Lục Ngọc với chị cả có hơi ủ rũ, chị hai Lục cười một cái: “Không thảm như thế đâu, lạc đà gầy chế.t cũng to hơn ngựa, cho dù chuyển ra, nhà họ cũng không thể không chia xu nào.”

Sau đó hai chị em tìm xe ngựa cho chị hai Lục, tiễn chị ấy về.

Chị cả thấy chị hai Lục đã đi xa, cảm khái nói: “Nhà ai cũng có quyển kinh khó đọc.”

Chị ấy hiểu, không có lưỡi nào không chạm răng, mọi người kết hôn đều sẽ có suy nghĩ khác nhau.

Lục Ngọc nói: “Em mang chút há cảo cho nhà họ Phó.” Lúc làm, đặc biệt mang ra rồi, so với người khác, mẹ chồng cô cũng được.

Vừa nhìn thấy có há cảo, đám trẻ nhà họ Phó đều xúm lại, đòi Tiêu Thái Liên ăn há cảo.

Tiêu Thái Liên chia cho mỗi đứa một cái, còn lại đặt trong giá bát, đợi mọi người quay về hết rồi ăn cùng.

Đều biết Lục Ngọc làm ngon, đồ ngon không thể ăn hết được.

Làm xong tất thảy, Tiêu Thái Liên lại hỏi cô có quen không, có muốn chuyển về đây sống không.

Sau đó nghe cửa ngoài bị mở ra, chị ba Phó phong phong hỏa hỏa đi vào, nhìn thấy Lục Ngọc và mẹ chồng, lập tức nói: “Mọi người biết không, Lục Kiều bây giờ đang mặc quần áo lố lăng kìa?”