Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 286: Chị hai lục về




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đầu óc của trưởng thôn vẫn rất nhạy bén.

Họ bán rau củ quả trái vụ, bất luận là chất lượng hay là giá cả đều đi theo con đường mặt hàng khá cao cấp, đồ đắt vì hiếm. Nếu bày bán cả con phố, họ bán giá cao kiểu gì nữa.

Kiên quyết từ chối trưởng thôn Bạch.

Trưởng thôn vốn là một người trung niên nghiêm túc, dạo này vui, trên mặt luôn mang theo nụ cười! Ở trong thôn giống như gà rừng, trái một chuyến, phải một chuyến.

Trưởng thôn nhìn thấy Lục Ngọc lập tức vẫy tay, gọi cô tới, hỏi: ‘Cô nói nếu chúng ta tiếp tục mở rộng quy mô, có thể bán chạy không?”

Bây giờ trong đầu ông ta một ngày có thể nảy ra mấy ý tưởng. Không biết nói với ai, vừa hay nhìn thấy Lục Ngọc nên gọi cô tới.

Lục Ngọc nói: “Bán chạy, nếu không được, còn có huyện thành lân cận, còn có tỉnh thành!”

Lục Ngọc nói vậy khiến trưởng thôn lập tức yên tâm, nói: “Chúng ta bán tốt trong huyện là được, tỉnh thành thì khoan nghĩ đã.”

Vừa nhắc tới chuyện bán rau vào tỉnh, trưởng thôn lại nhớ tới Lục Kiều.

Ông ta nói: “Trước đây Lục Kiều còn nói muốn bán phụ, cho cô ta một cơ hội, cô ta cũng không dụng tâm! Làm người vẫn phải thiết thực.”

Lục Ngọc hiểu rõ, nói: “Phải!” Cô đã rất lâu không nghe thấy cái tên Lục Kiều này rồi.

Dù sao Lục Kiều cũng là người trọng sinh, nếu thật sự có thể từ tốn lại, có lẽ cũng không tới nỗi nào.

Bây giờ trưởng thôn bận xây lều, chẳng mấy chốc liền có người gọi đi, phải đi lấy bạt chống mưa ở nhà kho. Lục Ngọc ở lại, đóng gói cùng mọi người.

Những thím này đều là người giỏi làm việc, không cần Lục Ngọc ở bên cạnh làm gì, cô chỉ phụ chỉnh lại hàng là được.

Bận rộn một buổi sáng liền nghe bí thư thôn phái người tới gọi cô, nói có điện thoại.

Lục Ngọc đột nhiên giống như ý thức được gì đó, chạy đi.

Lúc nghe điện thoại, Lục Ngọc còn có hơi th ở dốc.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc của Phó Cầm Duy truyền tới, nói: “Bọn anh đã tới rồi!”

Gọi điện thoại ở bên ngoài rất đắt, hơn nữa anh ra ngoài, Lục Ngọc biết, vốn không cần phải gọi. Nhưng cô nhận được cuộc gọi này vẫn rất vui.

Tay Lục Ngọc cầm chặt điện thoại: “Ừm, anh ở bên đó cố gắng nhé.”

Giọng nói Phó Cầm Duy mang theo từ tính: “Anh có chút nhớ em, em nhớ anh không?” Loại lời này ở trước mặt anh cô không nói ra được, càng đừng nói là cách cái điện thoại. Tai đối phương áp sát lên ống nghe, giống như tình nhân vậy.

Mấu chốt là chỗ nhận điện thoại là văn phòng của bí thư thôn, ông ta chỉ cách xa hai mét, đang ở kia đọc báo.

Lục Ngọc cũng không nói ra được loại lời thẹn thùng này, cần lực khắc chế rất lớn, cô mới ừm một tiếng.

Quả nhiên đầu bên kia truyền tới tiếng cười vui vẻ.

Phó Cầm Duy nói: “Anh sẽ quay về nhanh thôi!”

Lục Ngọc cứng nhắc gật đầu, nhưng nghĩ tới có thể đối phương không nhìn thấy được, nói: “Quay về sẽ nấu đồ ngon cho anh.”

Lục Ngọc vừa nhìn điện thoại, đã qua hai phút bốn mươi giây hơn, vượt qua mỗi một phút sẽ phải trả thêm phí.

Lục Ngọc nói: “Cúp nhé.”

Nhưng hai người đều không nỡ cúp, cuối cùng vẫn là Lục Ngọc cứng rắn, cúp điện thoại.

Tuy cũng không nói gì đặc biệt, nhưng tâm trạng ủ rũ một ngày của Lục Ngọc lập tức tốt lên.

Lục Ngọc đi ra đây, xa xa nhìn thấy con gái của chị cả - Lục Bảo đi tới nói: “Dì út, dì hai về rồi!”

“Chị hai?” Lục Ngọc hơi kinh ngạc, sau đó cũng rất vui.

Lập tức xuất phát tới nhà họ Lục, vừa tới đã nhìn thấy chị hai Lục cầm túi lớn túi nhỏ quần áo cũ về nhà.

Số quần áo này thay giặt bình thường đều có thể dùng được.

Là thân thích thực sự mới sẽ lấy ra.

Mẹ Lục nói: “Nói hôm nay nấu đồ ngon cho các con!” Nói xong liền lấy thịt khô bình thường không nỡ ăn ra.

Loại thịt khô này có mùi hun khói, rất ngon. Tùy tiện cắt vài miếng đã đủ ăn rất lâu rồi.

Chị hai Lục thấy khí sắc chị cả tốt, trong lòng cũng thở phào, Lục Bảo cũng rất thích người dì có quan hệ huyết duyên với cô bé. Vẫn luôn nhảy tung tăng ở bên cạnh giống như thỏ trắng nhỏ.

Mẹ Lục nói: “Con về một mình, con của con đâu?”

Chị hai Lục sinh hai đứa con trai, chưa từng dẫn về.

Chị hai nói: “Hai thằng nhãi đó bình thường vốn không nhìn thấy tăm hơi đâu, không dẫn chúng theo.” Thực ra là nhà họ Lục quá nhỏ, không có chỗ ở.