Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 282: Chọn người kế nhiệm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngay lúc này, Lục Ngọc tới.

Tiêu Thái Liên vừa nhìn thấy vợ của thằng út, nói: “Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành thằng tư nó quậy cái gì?”

Lục Ngọc nói: “Anh ấy muốn thì mẹ cứ để anh ấy đi đi, phải rồi, con nghe ý của Cầm Duy là anh ấy không làm nữa, chức vụ này để lại cho người nhà chúng ta.”

Đây là một tin tốt.

Lục Ngọc tiếp tục nói: “Chỉ có điều không thể làm phòng sổ sách, có thể làm công việc dỡ hàng, cũng là biên chế chính thức!”

Tất cả mọi người ngẩn ra, nếu có thể thay thế, vậy đối với nhà họ mà nói, có thêm một cương vị rồi.

Tâm tư mấy anh trai chị dâu đều linh hoạt.

Tiêu Thái Liên hỏi: “Thật sao?”

Lục Ngọc đáp: “Vâng!”

Lúc này Tiêu Thái Liên mới thở dài: “Đứa nhỏ này bướng giống như lừa vậy, một khi nó nói gì, ai có thể quản nổi!” Tiêu Thái Liên làm chủ quen rồi, bây giờ nhìn thấy con cái đã cứng cánh, tâm trạng không vui.

Nhưng nếu nói trong nhà còn có thể có thêm một công việc, cũng không tồi.

Tiêu Thái Liên nói: “Nếu thật sự có thể để người nhà chúng ta tới kế nhiệm, mẹ đồng ý nó từ chức!” Bà nói như vậy, tâm tư người nhà họ Phó đều rục rịch, tổng cộng ba đứa con trai, không biết chuyện tốt này sẽ tới tay ai.

Tất cả mọi người nhà họ Phó đều mất ngủ cả đêm.

Chuyện Phó Cầm Duy muốn từ chức thực sự quá lớn. Ngày hôm sau, người nhà họ Phó đều mang đôi mắt gấu trúc.

Tiêu Thái Liên dậy rất sớm, tới nhà Lục Ngọc.

Chỉ nhìn thấy một mình Lục Ngọc quét dọn trong sân: “Cầm Duy đâu?”

Lục Ngọc nói: “Mới sáng anh ấy đã đến cung tiêu xã rồi, muốn hỏi rõ chuyện thay thế.”

Tiêu Thái Liên thấy Phó Cầm Duy không ở đây, lại không nhịn được nói: “Đang yên đang lành, sao nhất quyết phải từ chức?”

Giống như bây giờ không phải rất tốt sao.

Bây giờ không làm nữa, sau này lại không có định số.

Tiêu Thái Liên thở dài một hơi: “Đứa con trai này của mẹ, bình thường quật cường, đưa ra quyết định gì không ai can thiệp nổi, haiz!”

Lục Ngọc nói: “Hay là mẹ ngồi nghỉ một lúc? Con đi múc cho mẹ bát cháo.”

Tiêu Thái Liên nói: “Đâu còn tâm trạng ăn uống!” Đang than ngắn thở dài. Khoảng nửa tiếng sau, Phó Cầm Duy quay về, thấy mẹ anh ở đây, nói: “Con đã hỏi chủ nhiệm rồi, có thể để anh trai tới thay, nhưng hiện giờ chỉ có thể làm dỡ hàng.”

Đừng xem thường công việc dỡ hàng ở cung tiêu xã, đây là một công việc có dầu nước.

Đặc biệt là lúc vào trong xưởng nhận hàng, các xưởng đều sẽ chuẩn bị thêm một chút, đút lót bọn họ.

Người bình thường muốn vào còn không được, chính vì trước đây Phó Cầm Duy bị thương trong công việc, vừa nghe nói là người nhà anh tới thay, chủ nhiệm mới đồng ý!

Tiêu Thái Liên nói: “Con nói với họ rồi?” Bà không muốn để con trai từ chức.

Phó Cầm Duy nói: “Đã nói rồi!”

Tiêu Thái Liên lại thở dài: “Cái thằng lì lợm này.” Sau đó nói: “Hai đứa theo mẹ về nhà!”

Thay thế công việc là chuyện lớn, chọn ai thay, Tiêu Thái Liên nghĩ thôi cũng đau đầu.

Trên đường, Tiêu Thái Liên luôn nghiêm mặt, không còn dáng vẻ cười ha ha trước kia.

Vừa tới nhà, bảo bọn trẻ đi ra sân chơi.

Gọi người lớn vào trong nhà nói chuyện.

Ba anh chị dâu của Phó Cầm Duy cũng biết rõ là muốn nói gì, lần lượt bỏ công việc đang dang dở xuống, vào nhà.

Ban ngày ban mặt, trong nhà cũng không bật đèn, trên mặt mỗi người cũng đều treo quầng thâm mắt, có thể thấy tin tức hôm qua k1ch thích mọi người không nhỏ.

Tiêu Thái Liên nói: “Bây giờ thằng tư đã từ chức rồi, các con ai muốn đi làm?”

Vừa dứt lời, mấy anh chị dâu đều nín thở.

Đây là bát cơm sắt.

Nhưng lúc này không ai lên tiếng, trong mắt mấy chị dâu đều lóe sáng.

Tiêu Thái Liên tiếp tục nói: “Nhà chúng ta không ra riêng, bất luận ai đi cũng có thể cống hiến cho gia đình!” Bà lần lượt nhìn một vòng.

“Nhà thằng cả sắp có thêm một đứa con, gánh nặng hơi lớn, thằng hai tính tình khá tốt, có thể hòa hợp với người ngoài, thằng ba mồm mép quá không làm nổi công việc này! Chọn giữa thằng cả và thằng hai thôi!”

Tiêu Thái Liên vừa lên tiếng đã định xong tính cách của từng người.

Chị ba Phó muốn nói gì đó, bị chồng chị ta giữ chặt.

Tuy chị ba Phó có hơi bất mãn bởi sự phân phối của mẹ chồng, nhưng cũng không dám trực tiếp bác bỏ.

Anh hai Phó đột nhiên lên tiếng: “Chuyện này để anh cả đi đi, những năm qua anh cả đã làm không ít chuyện cho gia đình!”

Tiêu Thái Liên ở góa khi còn trẻ, con trai cả làm anh, dĩ nhiên phải gánh vác cái nhà này.