Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 279: Anh muốn kiếm thêm nhiều tiền chút




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lưu Bàng vui mừng trong lòng, nhưng tính ra lại ủ rũ, còn thiếu bảy nghìn nữa.

Lưu Bàng nhụt chí, anh ấy muốn mau chóng mở xưởng thực phẩm.

Vừa hay bây giờ có các mục ưu đãi, anh ấy không làm, người khác có thể dò la được nên muốn nhanh chóng làm, đề phòng đêm dài lắm mộng.

Nếu thật sự có thể mở xưởng được, cái danh con trai xưởng trưởng trên người anh ấy cũng có thể xé xuống.

Nhưng bây giờ vẫn thiếu tiền.

Nếu anh ấy mở miệng, ngược lại có thể mượn một ít từ đám bạn thân, nhưng người khác biết anh ấy làm ăn, chắc chắn sẽ chen chân vào.

Dù sao thì tiền cần dùng không phải con số nhỏ, nhưng anh ấy không muốn để quá nhiều người chen vào.

Lập tức rơi vào trong mâu thuẫn, không mở miệng thì không có tiền.

Hiện giờ vô cùng rối rắm.

Lục Ngọc đột nhiên nói: “Tôi có một cách, chúng ta có thể vay vốn!”

Thời này vay vốn vẫn là chuyện khá mới mẻ, rất dễ bị người ta ngó lơ. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================

Ở trong mắt mọi người, không có ý thức vay tiền của ngân hàng.

Vừa hay trước kia thôn Đại Vũ từng vay một lần, ngay cả người bình thường cũng có thể vay, càng huống hồ là mở xưởng.

Lục Ngọc vừa lên tiếng, Lưu Bàng lập tức sáng mắt lên, nói: “Cái này được nha!”

Lục Ngọc nói: “Nếu mở xưởng, tôi đầu tư kỹ thuật, cộng thêm ba nghìn tệ tiền vốn, muốn lấy bốn mươi phần trăm cổ phần, còn lại là của anh.”

Lưu Bàng cảm thấy cô lấy bốn mươi phần trăm có hơi ít: “Đừng, hai chúng ta mỗi người một nửa, nếu không có chị, tôi có con đường hàng vịt cũng vô dụng.”

Lưu Bàng là một người sành ăn, đầu óc vẫn rất linh hoạt. Sở dĩ trước kia nhiều lần kinh doanh thành công, là bởi vì đồ Lục Ngọc làm ngon!

Lục Ngọc không phải người so đo gì, nói: “Phần lớn công ty đều do anh quản, tôi chỉ bỏ ra một phương pháp, không lấy quá nhiều.”

Trong lòng Lưu Bàng có chút cảm động.

Lục Ngọc đúng là một người hậu đạo. Lưu Bàng biết số tiền này là toàn bộ của Lục Ngọc.

Cô nguyện ý lấy ra toàn bộ số tiền chơi với anh ấy, trong mắt anh ấy mang theo lấp lánh: “Tôi nhất định sẽ cố gắng làm!” Lưu Bàng nổi lên lòng cầu tiến trước nay chưa từng có.

Nếu là chuyện của bản thân anh ấy, thái độ của anh ấy rất hờ hững, nhưng nếu là người khác tín nhiệm anh ấy, giao chuyện quan trọng như vậy cho anh ấy, phải làm thật tốt.

Sau đó Lục Ngọc lại làm rõ một số chi tiết.

Phó Cầm Duy ở bên cạnh khoanh một số chuyện dễ quên lại.

Lưu Bàng kinh hô anh là nhân tài, anh ấy vẫn có chút kiến thức, Phó Cầm Duy có thể có kế hoạch và dự định thiết thực như vậy trong thời gian ngắn như thế, căn bản không phải người bình thường.

Lưu Bàng giựt giây Phó Cầm Duy: “Hay là anh đừng làm nữa, làm cái này có thể kiếm được mấy đồng, chúng ta cùng chuyển ngành làm một vố lớn, tạo dựng sự nghiệp lớn oanh oanh liệt liệt!”

Điều đó đối với người bình thường mà nói, từ chức bỏ đi bát cơm sắt là chuyện kinh thế hãi tục.

Lưu Bàng lại chẳng quan tâm: “Tôi đảm bảo cho anh, nếu hai chúng ta không làm được, tôi sẽ tìm một công việc cho anh, chắc chắn tốt hơn công việc bây giờ.”

Phó Cầm Duy là sinh viên đại học, được phân tới đây thực sự có chút lãng phí tài năng! Nếu Lưu Bàng tìm, ít nhất là công việc trong huyện.

Phó Cầm Duy nói: “Tôi suy nghĩ chút.”

Lưu Bàng vốn không cảm thấy có thể kéo Phó Cầm Duy xuống nước, bởi vì anh quá chính trực, không giống kiểu người sẽ rời chính phản đạo.

Nhưng bây giờ anh nói sẽ suy nghĩ, cảm thấy có chút hi vọng, Lưu Bàng càng thêm dốc sức: “Được đó, anh em chúng ta đồng lòng, không có chuyện gì không làm được.”

Lưu Bàng ở bên cạnh liên tục khuyên, khuyên tới mức sắp mòn rách da miệng.

Phó Cầm Duy lại bất động.

Đợi khi Lưu Bàng muốn đi, còn lưu luyến muốn thuyết phục Phó Cầm Duy.

Lục Ngọc đợi cùng Phó Cầm Duy tan làm về nhà, trên đường không có ai.

Lục Ngọc nói: “Anh thật sự muốn đi ra làm riêng?”

Phó Cầm Duy nói: “Có hơi muốn!” Anh nắm tay Lục Ngọc, mười ngón tay đan vào nhau.

Lục Ngọc hỏi: “Vì sao?”

Phó Cầm Duy nói: “Anh muốn kiếm thêm nhiều tiền chút.” Bây giờ ở trong nhà Lục Ngọc kiếm tiền nhiều nhất, chênh lệch dần lớn lên, trước đây anh đã từng suy nghĩ qua chuyện này.

Lần này là một thời cơ.

Con người Lưu Bàng làm việc cũng được, Lục Ngọc ở trong thôn là cán bộ, không đi được! Bên phía Lưu Bàng cũng thiếu người, anh chưa từng làm qua, muốn thử xem sao.