Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 270: Cổ vịt treo gió




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trưởng thôn đã hỏi thăm xong rồi, muốn mua một chiếc máy kéo tốn ba vạn tệ, mua loại của cục nông điện rẻ hơn một chút là được.

Những cán bộ thôn khác nghe vậy, trong lòng cũng hừng hực lên.

Sau khi giải tán, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười! Chuyện thôn tuyển kế toán phải báo cáo với bên trên, tạm thời do chủ nhiệm phụ nữ tạm làm kế toán.

Lục Ngọc từ ủy ban thôn đi ra, đụng mặt mẹ cô.

Mẹ Lục là đặc biệt tới đợi Lục Ngọc, nói: “Ngày mai đi bán rau, mẹ muốn đi theo mọi người.” Heo đã hết rồi, bà ở nhà không rảnh được, muốn ra ngoài dạo một chút.

Còn nữa, con gái cả được giới thiệu tới làm đóng gói, mỗi sáng có thể kiếm được chút tiền thủ công.

Bên đó tính theo sản phẩm, làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít, không ai nói gì.

Nhưng mẹ Lục biết, đây đều là họ nể mặt Lục Ngọc. Bà muốn làm chút gì đó để đáp lại sự chiếu cố của mọi người.

Lục Ngọc đi hỏi chủ nhiệm phụ nữ.

Bây giờ chủ nhiệm phụ nữ nhìn Lục Ngọc giống như nhìn con gái, vừa nghe cô nói, lập tức nói: “Được, ngày mai ba chúng ta cùng đi.”

Người trong thôn biết được, rất ngưỡng mộ, họ cũng muốn đi hóng náo nhiệt.

Năm giờ sáng ngày hôm sau, chị cả Lục và hai người khác đến lều gói rau.

Hai người đó siêng năng có thể kiếm được một tệ. Chị cả Lục một ngày có thể kiếm năm hào. Nhưng chị ấy cũng rất biết đủ, một tháng là mười lăm tệ, giảm nhẹ gánh nặng kinh tế của chị ấy rất lớn.

Chủ nhiệm phụ nữ biết Lục Ngọc vất vả vì thôn, hôm qua đã đặc biệt dặn dò cô, nhất định phải dậy sớm ăn sáng rồi tới, buổi sáng Lục Ngọc ăn một miếng đơn giản, lại nướng chút đồ ăn vặt.

Những món ăn vặt này là cổ vịt lấy từ nhà họ Phó tới. Cô làm một cái giá nướng tạm thời, bỏ vào nướng. Cái này cần tỉ mỉ, lửa không thể lớn, cũng không thể nhỏ.

Sau khi nướng xong, mỗi một cái cổ vịt đều mang theo một màu mật.

Lần này lấy hai mươi cái, bảo Tiêu Thái Liên trừ từ tiền hoa hồng ra.

Tiêu Thái Liên không chịu nhưng Lục Ngọc cố chấp muốn làm như vậy.

Tiêu Thái Liên càng cảm thấy Lục Ngọc hành sự rất đẹp.

Người nhà họ Phó đều thích ăn cổ vịt, nhưng mười ngày cũng không ăn được một lần, họ đều đợi bán kiếm tiền. Nếu Lục Ngọc lấy, sẽ không ai nói gì, nhưng về lâu dài, không khỏi sẽ có ý kiến.

Nhưng Lục Ngọc vừa nói trừ từ tiền hoa hồng của cô, mọi người sẽ không có gì để nói nữa, điều này tương đương với cô bỏ tiền mua.

Lục Ngọc lại thêm một bước gia công với cổ vịt kho, làm thành cổ vịt nướng, chia làm một túi mười cái, tổng cộng hai túi.

Ngày hôm sau, khi Lục Ngọc tới cổng thôn, chủ nhiệm phụ nữ và mẹ cô đều đang đợi cô.

Còn có rau tươi, tổng cộng mang theo năm trăm cân, gấp đôi so với hôm qua. Dưa leo và cà chua là nhiều nhất. Ớt, măng, bắp cải, rau xanh các loại ít hơn một chút.

Chủ nhiệm phụ nữ vừa thấy Lục Ngọc liền tươi cười: “Tiểu Ngọc, xem rau này đều được gói rất tốt.”

Lúc này Lục Ngọc mới chú ý tới, lần này hầu hết đều là gói sáu cân, có gói một loại rau, ví dụ dưa leo, cà chua, có gói rau tươi gì cũng có. Cũng có một số để lẻ, như thế này tiện hơn.

Ra ngoài bán hàng, đều chọn loại tốt nhất, những rau hơi xấu hơn chút chia cho cán bộ thôn trong thôn hoặc là cho một số người già trong thôn.

Mùa này có thể ăn được rau tươi, mọi người đều rất vui.

Rất nhiều gia đình trong thôn đều không ra riêng, chia cho người già trên năm mươi tuổi, đồng nghĩa với cả nhà đều có thể ăn được.

Còn chuyện hình thức không được tốt bằng rau bán, người trong thôn không chú trọng, dù sao thì ngon là được.

Hôm nay Lưu Bàng vẫn tới đúng giờ.

Chủ nhiệm phụ nữ nói chuyện mỗi tháng trả cho anh ấy hai mươi tệ tiền công.

Lưu Bàng nói: “Không cần!”

Nhưng trong thôn cố chấp muốn trả.

Lưu Bàng cũng nhận, cười nói: “Lần này tôi còn kiếm được biên chế chính quy!”

Sau đó bọn họ cùng lên xe, Lục Ngọc ngồi ở ghế phụ.

Chủ nhiệm phụ nữ và mẹ Lục ngồi ở phía sau.

Trong cả buồng xe đều tràn ngập mùi thơm của rau, rất thoải mái.

Lục Ngọc trực tiếp đưa cổ vịt treo gió cho Lưu Bàng.