Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 265: Bày sạp rau ở cổng xưởng gang thép




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Từ khi ăn quen đồ ăn Lục Ngọc nấu, ăn thứ khác hoàn toàn vô vị.

Họ hẹn xong ngày hôm sau sẽ ra ngoài bán rau, đồ chuẩn bị cho ngày đầu tiên đã bắt đầu được đóng gói, cái nào trông cũng rất tinh xảo.

Giá cả tăng ba phần so với giá trên thị trường vào mùa xuân.

Tất cả mọi người đều không biết thứ này có thể bán được hay không.

Rau củ không giống như thứ khác, một khi hái xuống, nếu không bán đi được thì không còn tươi nữa.

Trưởng thôn cũng có hơi căng thẳng, những thứ này đều là hi vọng của cả thôn. Trong thôn muốn kiếm chút tiền không dễ.

Trưởng thôn vẫn luôn có một mộng tưởng mua máy kéo, toàn bộ đều gửi gắm hết vào lần bán rau này.

Huống hồ cũng không chỉ riêng thôn họ đang mong chờ, sở nghiên cứu của các lão giáo sư cũng cần kinh phí, lần này các giáo sư định lấy ra hết tất cả giống mới.

Đều là bản lĩnh trông nhà, sở nghiên cứu của họ cũng chiếm bốn phần, đều mong sao Lục Ngọc bán ra được nhanh nhất có thể.

Lục Ngọc với chủ nhiệm phụ nữ và trưởng thôn, còn có mấy cán bộ thôn dự định cùng đi, nhưng xe của Lưu Bàng không chở được nhiều người như thế, Cuối cùng ngoài hai sọt rau lớn, chỉ có Lục Ngọc và chủ nhiệm phụ nữ đi vào huyện.

Lục Ngọc và chủ nhiệm phụ nữ cùng lên xe của Lưu Bàng.

Bà ấy ngồi xe ô tô vẫn rất bất an, đây là lần đầu tiên bà ấy ngồi.

Lục Ngọc nhường vị trí tốt nhất là ghế lái phụ cho chủ nhiệm phụ nữ, cô ngồi phía sau.

Chủ nhiệm phụ nữ căng thẳng tới mức không biết đặt tay ở đâu. . Trang gì 𝘮à ha𝘆 ha𝘆 𝘁hế { 𝘁ru𝘮𝘁ru𝘆e n﹒vn }

Đây là xe ô tô! Trước đây người trong thôn hễ có ai ngồi xe kéo, đều sẽ khoe khoang một trận.

Lục Ngọc nói: “Hôm nay chúng ta mang tổng cộng bao nhiêu cân rau?”

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Hình như hơn hai trăm bốn mươi cân.” Trong ruộng còn có nhiều hơn, nhưng không hái hết, chỉ sợ không bán được, lần này mỗi thứ hái một ít thử nghiệm.

Chủ nhiệm phụ nữ ở trong thôn cũng rất lợi hại, nhưng vào trong huyện liền đứt gánh.

Đặc biệt là lần trước theo Lục Kiều đi tặng quà, quả thực là hai mắt tối sầm, khiến bà ấy sinh ra bóng ma tâm lý.

Lần này chủ nhiệm phụ nữ theo Lục Ngọc ra ngoài, cũng có chút thấp thỉm, dọc đường không nói câu nào.

Lưu Bàng nói với Lục Ngọc: “Hay là chúng ta vẫn bày bán ở chỗ xưởng gang thép, bạn từ nhỏ Lưu Chương của tôi đã sắp xếp xong rồi!”

Từ lần trước cô làm thịt đầu heo, khiến người của xưởng gang thép ăn ngon nửa tháng, bây giờ vẫn còn vô cùng nhung nhớ, giống như mất hồn vậy, hễ rảnh rỗi lại đi ra ngoài cổng ngó. Khi Lưu Chương kể chuyện này cho Lưu Bàng nghe, khỏi phải nói Lưu Bàng đắc ý cỡ nào. Chỉ đáng tiếc đó là mối làm ăn ngắn hạn, không làm dài được.

Công nhân trong xưởng có tiền nhất, tiêu tiền sảng khoái!

Cộng thêm lần này Lục Ngọc có văn kiện chính quy do huyện gửi xuống, quang minh chính đại bày sạp, không ai can dự được.

Lục Ngọc rất hài lòng với sắp xếp này của Lưu Bàng: “Được, chúng ta tới đó đi!”

Ở trên xe, Lục Ngọc còn hỏi chủ nhiệm phụ nữ: “Rau bán giá thế nào?”

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Đều là ba hào một cân.” Lúc bà ấy nói, tim đập thình thịch.

Thời này tiền rất thực dụng, không ai bán rau đắt như vậy cả.

Nhưng lần này thôn của họ đã tốn tiền, tốn tinh lực gây trồng ra, lần đầu tiên bán ra, loại rau nào cũng được lựa chọn kỹ càng, được coi là hàng loại một trong loại một.

Trước đây người nông thôn bán rau đều là tự gánh vào huyện, sau khi bày ra, bán theo bó.

Giá đều rất rẻ.

Dù sao thì rau củ không thể so với thịt, chủ nhiệm phụ nữ cũng không biết có thể bán hết không.

Lục Ngọc ừm một tiếng, nói: “Một giá, ngược lại rất rẻ.” Cũng không phân loại gì, muốn gì đều có thể gộp lại mua.

Bà ấy còn nói: “Thực ra bán hai hào cũng được!” Tuy trưởng thôn bảo bán ba hào, nhưng nếu thực sự không bán được, cũng không thể mang về, hai hào cũng có thể đủ vốn rồi.

Ước chừng hai trăm bốn mươi cân rau, nếu bán hai hào một cân, sẽ thu được khoảng bốn mươi tám tệ, chỉ cần bán được số tiền này đã coi như không uổng công đi.

Lục Ngọc lại nói: “Vẫn nên bán ba hào đi, nếu có người mua nhiều có thể tặng thêm, ví dụ mua năm cân tặng một cân gì đó.”

Tuy người của xưởng gang thép có tiền, nhưng chỉ cần là người thì đều có tâm lý thích chiếm hời này, hơn nữa năm cân rau cũng không nhiều, ăn hai ba hôm là hết rồi.

Cho dù bán hết hai trăm cân, số còn lại tặng đi, cũng có thể thu được sáu mươi tệ.

Chủ nhiệm phụ nữ rất thực tế, chưa từng bán rau, Lục Ngọc nói thế nào thì nghe như vậy.

Nhìn thấy Lục Ngọc có tính toán, bà ấy cũng hơi yên tâm.

Rất nhanh họ đã xuống xe.

Quả nhiên Lưu Chương đã đợi ở cổng xưởng gang thép, vừa nhìn thấy Lục Ngọc liền nói: “Lần trước Lưu Bàng nói cô cho cậu ấy thịt bò, cậu ta trêu ngươi tôi mấy lần rồi, haiz, cô không thể mở sạp thịt bò ở đây sao? Tôi sẽ ghé ăn hằng ngày!”

Vừa nhìn thấy Lục Ngọc đã nói hết cơn thèm thuồng của mình ra. Không chỉ anh ta nhớ nhung mỹ thực Lục Ngọc nấu, người trong xưởng cũng đều rất nhung nhớ.