Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 264: Mì thịt bò




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lưu Bàng nhìn sang, quả nhiên có dưa leo, cà chua, còn có rau củ khác, trông có đỏ có xanh, rất bắt mắt.

Anh ấy cầm một quả cà chua cắn một miếng, nước ngọt thịt nhiều, ăn vào chua ngọt vừa vặn, cũng không thua gì dâu tây mùa hè.

Cà này anh ấy chỉ ăn hai ba miếng là hết, sau khi ăn xong, còn muốn ăn tiếp cái thứ hai.

Một cái cà chua chỉ to cỡ nắm tay, Lục Ngọc nói: “Nếu anh thích ăn thì anh lấy hết mấy quả còn lại đi, bây giờ đừng ăn quá nhiều, nếu không lát nữa no không ăn được thịt!”

Lưu Bàng nói: “Chị thế này là coi thường tôi rồi, tôi ăn nhiều mấy cũng có thể ăn được thịt.”

Lưu Bàng vừa ăn cà chua vừa nói: “Chỗ các chị cũng đỉnh thật, rau quả cũng có thể trồng ngon như vậy!”

“Đừng coi thường rau quả chỗ chúng tôi, rau quả chỗ chúng tôi rất có học vấn, đều là một số giống mới do các vị giáo sư cải tạo!”

Lưu Bàng nghe xong cảm thán: “Quả nhiên là nơi tốt người tài đất linh!” Nói xong lại cầm một cái dưa leo lên, ăn cũng rất giòn ngọt.

Chẳng mấy chốc đã ăn hết hai cái, cà chua cũng ăn tận mấy quả, Lưu Bàng nói: “Dạo này bà nội tôi không có khẩu vị gì, tôi muốn mua một ít.”

Con người Lưu Bàng vẫn rất hiếu thuận.

Cha anh ấy là xưởng trưởng trại heo, trong nhà không thiếu tiền, bà nội ăn thịt đã ăn tới mức buồn nôn, bình thường chỉ thích ăn chay, bây giờ là mùa thu, chỉ có một số củ cải, rau cải trắng các loại, không mua được rau củ tươi như thế này.

Trước đây, Lưu Bàng hợp tác với Lục Ngọc mua bán, kiếm được ít tiền, nói: “Tôi đặt trước hai mươi cân dưa leo, hai mươi cân cà chua!” Anh ấy định tặng cho bà nội một nửa, nửa còn lại mình ăn như trái cây, cũng không quan tâm là bao nhiêu tiền.

Lục Ngọc sảng khoái đồng ý.

Lưu Bàng nói: “Vừa hay không có việc gì, khi nào chị đi bán? Tôi đi cùng chị!”

Bây giờ anh ấy rất sùng bái Lục Ngọc, chỉ cảm thấy Lục Ngọc làm gì cũng giỏi.

Lần trước bày sạp, chỉ thu tiền đã thu tới mỏi tay, rất nhiều người cả đời đều chưa từng cảm nhận được cảm giác này. Hơn nữa Lưu Bàng có xe, đi đâu cũng tiện, nói: “Cũng không cần trả tiền cho tôi, cung cấp một bữa cơm là được.” Sau đó nghĩ ngợi, ngại ngùng nói: “Phải là đích thân chị nấu!”

Bình thường Lưu Bàng muốn ăn một bữa cơm do Lục Ngọc nấu rất khó, mượn cơ hội này ăn ké chút cơm, ngược lại rất tốt.

Lục Ngọc nói: “Được!”

Hai người nấu ăn một lúc, thịt bò hầm ra lò. Mùi thơm xộc vào mũi, mì họ dùng là mì cán bằng tay. Sau khi được nấu chín, rửa sợi mì qua nước lạnh, vô cùng dai.

Bên trên phủ đầy thịt bò, toàn là miếng lớn, nhìn thôi đã nghiện. Lưu Bàng mới ăn dưa leo, cà chua đã sắp ăn no rồi, anh ấy vừa thấy đồ ăn ngon liền không khắc chế được.

Bây giờ ngửi thấy mùi thơm này lại có hơi đói, trong bụng phát ra tiếng kêu ột ột, giống như đang nhắc nhở anh ấy vậy.

Đợi sau khi Phó Cầm Duy và Lục Ngọc ngồi vào bàn, liền bắt đầu ăn mì thịt bò.

Lưu Bàng chưa từng ăn món nào đủ vị như vậy, cắn thịt bò hầm, bên trong có gân thịt, vô cùng ngon.

Ăn một miếng đã rất có cảm giác thỏa mãn và no nê, thịt bò mềm nhũn vừa vị, kết hợp với mì sợi dai dai, càng ăn càng muốn ăn thêm.

Ăn hì hục một bát lớn, chỉ cảm thấy bụng cực kỳ thoải mái, Lưu Bàng cười nói với Phó Cầm Duy: “Anh đó, sao lại có phúc vớ được một người vợ như vậy chứ.”

Anh ấy cũng muốn tìm một người vợ nấu ăn ngon.

Phó Cầm Duy nghe anh ấy nói như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, ăn cơm xong, cuối cùng hai vợ chồng tiễn Lưu Bàng về.

Lưu Bàng lái xe ra khỏi thôn.

Đợi khi anh ấy đi về, ngửi thấy từng đợt mùi thơm trong xe, anh ấy nhìn ra phía sau. Ba cân thịt bò kho tương bị anh ấy từ chối lúc nãy cũng không biết bị Lục Ngọc bỏ vào khi nào. Bên trong còn có một ít nước sốt, nước này trộn với mì cũng rất ngon.

Thực ra anh ấy đi chưa xa, bây giờ cũng có thể mang trả lại cho Lục Ngọc. Trước đây đã nói không lấy, nhưng ngửi thấy mùi thơm này, anh ấy thực sự không nỡ trả.

Thật sự quá thơm, người bạn chu đáo như vậy đi đâu tìm? Lưu Bàng định sau này sẽ bôn ba với họ, mặc kệ kiếm tiền hay không kiếm tiền, có thể có cái ăn cũng tốt.