Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 263: Đang chờ đợi năm 1983




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Kiều lau nước mắt đi ra, lại bị bí thư thôn gọi lại.

Lục Kiều tức giận hỏi: “Gọi tôi làm gì?”

Bí thư thôn: “Một tệ tiền điện thoại!”

Thời này, gọi điện thoại vô cùng đắt đỏ, bình thường có một số chuyện gửi điện báo là được, mỗi lần cô ta tới đều muốn gọi điện thoại, khiến bí thư thôn rất phiền, cô ta chiếm tuyến, người ngoài muốn gọi thì không gọi được.

Lục Kiều ra ngoài vội vã, thật sự không mang theo tiền: “Tôi quay về lấy cho ông!”

Bí thư thôn nói: “Sau này đừng tới đây gọi điện thoại nữa, đây là thiết bị công cộng, không phải thứ để cá nhân cô nói chuyện yêu đương!” Sắc mặt Lục Kiều càng thêm khó coi.

Chỉ cảm thấy người trong thôn này quen nâng cao giẫm thấp, bây giờ nâng Lục Ngọc lên trời, khinh thường cô ta. Cô ta tức giận về nhà, vẫn nhớ lời Lục Ngọc, nói nếu đã có tài năng, vì sao không kiếm tiền cho mình.

Nghĩ kỹ lại thấy cũng đúng, vốn muốn để thôn theo hưởng ké mình, không ngờ thôn lại không biết điều như vậy, thế thì thôi! Dù sao thì cô ta có tiền, làm gì không được?



Lục Ngọc tới lều rau củ. Bên đây đã hái rau củ chín xuống, màu sắc rực rỡ, trông rất tốt. Lão giáo sư cho Lục Ngọc một làn rau, nói: “Trong thôn chỉ có cô và trưởng thôn có.”

Lục Ngọc có hơi kinh hỉ.

Đây là đồ thôn để dành bán.

“Cảm ơn!” Nhìn dưa leo không tồi, Lục Ngọc lấy một cái cắn một miếng, thanh giòn ngọt.

Dưa leo mùa hè cũng không có được vị này, Lục Ngọc tấm tắc khen.

Lão giáo sư có hơi đắc ý, ưỡn n.g.ự.c nói: “Đây là phiên bản tôi đã cải tạo, dưa leo phiên bản này không chỉ mọng nước, hơn nữa còn cực kỳ giòn, thích hợp ăn không, cũng có thể trộn rau!”

Mùi vị dưa leo vô cùng đậm.

Đặc biệt là một lồ ng dưa leo trồng trong vườn, vừa đi vào đã có thể ngửi thấy mùi thơm thanh dịu, đây là giống mới.

Chẳng trách lãnh đạo huyện còn đặc biệt gọi điện thoại cảm ơn, hóa ra quả thực thứ này khác với loại đại trà.

Lục Ngọc nói: “Giống giống như thế này còn nhiều không?” Lão giáo sư vô cùng tự tin: “Rau củ phiên bản cải tạo chỉ có hơn hai mươi loại, đều có một số ưu hóa trên khẩu vị!”

Mắt Lục Ngọc ngày càng sáng lên, sau đó cầm rau về nhà, muốn làm ăn thử. Cô rất hứng thú với rau củ giống mới.

Về tới nhà, Lục Ngọc đặt làn rau xuống, đang muốn khoe khoang với Phó Cầm Duy, nghe thấy tiếng còi xe ô tô bên ngoài.

Họ đi ra, nhìn thấy Lưu Bàng đỗ xe trước cổng nhà họ.

Lục Ngọc hỏi: “Sao anh tới đây?”

Lưu Bàng móc ra một cục thịt bò năm cân, nói: “Nghe nói hai người chuyển nhà, cái này coi như làm quà mừng tân gia!”

Bây giờ giá thịt heo tăng mạnh, kéo theo thịt bò cũng tăng cao, bây giờ đã ba tệ một cân. Năm cân tức là mười lăm tệ.

Coi như là quá lớn, đương nhiên tặng quà xong, Lưu Bàng còn không quên bổ sung một câu: “Tối nay vừa hay tôi còn chưa ăn cơm!”

Lục Ngọc cười, hóa ra là có mục đích cả.

Lưu Bàng rất biết mua thịt, mua dẻ sườn bò. Loại này nấu kiểu gì cũng ngon.

Lục Ngọc mời Lưu Bàng vào nhà, định cắt hai cân thịt bò làm thịt thái, còn lại kho.

Thịt bò này rất mềm, hầm một xíu liền vụn ra, cuối cùng tưới nước sốt đậm đà lên, mùi thơm đó ngay cả Lưu Bàng ngửi xong cũng không đi nổi, cứ mãi chui vào trong nhà bếp. Mắt tròn xoe nhìn vào trong nồi, mang theo thâm tình đầy ắp.

Lục Ngọc nhìn thấy Lưu Bàng, nói: “Ba cân còn lại đặc biệt làm thịt bò kho, lúc anh về có thể mang về ăn!”

Tuy Lưu Bàng thèm, nhưng vừa nghe dự định này của Lục Ngọc, vẫn vẫy tay: “Không được, cái này là quà tặng, đâu có chuyện còn mang về chứ?”

Thịt bò do Lục Ngọc nấu, tuy anh ấy còn chưa ăn được, nhưng ngửi mùi này đã biết nhất định rất ngon.

Còn ở bên cạnh nói: “Xưởng gang thép còn muốn mời chị tới nấu ăn với mức lương cao đó!” Công việc đầu bếp là công việc tốt, nếu không phải Lục Ngọc dùng tay nghề chinh phục mọi người, muốn vào nhà bếp vốn không thể nào.

Lục Ngọc lại nói: “Không đi! Tôi còn có việc ở trong thôn.”

Lưu Bàng nói: “Bây giờ điều động cong việc, hồ sơ điều động khó khăn nhường nào! Mọi người đều muốn chui vào huyện, sao chị lại bình thản thế!”

Lục Ngọc cười cười không nói gì, cô đang đợi năm 83. Cô không khao khát một công việc ổn định, cô định đợi kinh tế kế hoạch bắt đầu, cô tự làm chút gì đó. Nhưng hiện giờ cũng không thể nói chuyện này với Lưu Bàng.

Chỉ đành chuyển chủ đề nói: “Anh xem, bên kia có dưa leo, mùi vị không tồi.”