Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 262: Chuyện lục ngọc làm được tôi cũng làm được




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Ngọc nhận điện thoại, lãnh đạo huyện đặc biệt cảm ơn: “Rau củ các cô trồng rất ngon!” Ông ta ăn rồi, còn ngon hơn rau mùa hè.

Lục Ngọc nói: “Ông thích là được, nếu không phải ông ủng hộ, cũng sẽ không có chuyện rau củ trái vụ. Tôi muốn hỏi một chút, có thể xin giấy cho phép bán trong huyện không?”

Lãnh đạo huyện ở đầu dây bên kia cười ha ha, Lục Ngọc rất thông minh, đội cái mũ cao cho lãnh đạo, lại tặng rau, đâu thể nói không đồng ý.

Ông ta nói: “Biết ngay cô tặng đồ cho tôi là có chuyện muốn xin tôi, được, chuyện này tôi đồng ý!”

Trong thôn bán rau trồng cũng là lãnh đạo huyện gợi ý, bây giờ có một số thành quả, dĩ nhiên phải tuyên truyền nhiều hơn.

Lục Ngọc vui vẻ, còn nói trong điện thoại, nếu họ thích, vẫn sẽ tặng tiếp cho họ.

Lãnh đạo huyện cười nói: “Cô đó, không thấy thỏ không thả diều hâu! Nếu tôi không đồng ý, cô sẽ không nói như vậy đâu!” Ông ta từng gặp Lục Ngọc vài lần, chỉ cảm thấy cô gái này thông minh, nổi lên lòng mến mộ nhân tài.

Lục Ngọc nói: “Nào có!” Sau đó lại nịnh nọt, lãnh đạo cũng rất hưởng thụ, lại nói chút chuyện trong thôn, sau đó mới cúp điện thoại.

Trưởng thôn vẫn luôn ở bên cạnh, thấy lãnh đạo huyện hài lòng, trong lòng ông ta cũng vui, nói với Lục Ngọc: “Tốt quá rồi!”

Sau này rau củ có thể vào huyện thành bán! Không chỉ như vậy, Phó Cầm Duy còn nói với cung tiêu xã, cung tiêu xã cũng lấy một ít.

Tuy số lượng không nhiều, nhưng cũng là một khởi đầu tốt.

Ông ta không ngờ, lãnh đạo huyện sẽ cho phép chuyện kinh doanh này.

Bây giờ nghĩ lại, Lục Ngọc vẫn là một người rất chu đáo.

Đang nói chuyện, Lục Kiều xông vào.

Lục Kiều hơi tức giận, trước đây lúc tặng quà là cô ta đi, sao lúc phản hồi cảm ơn lại là cảm ơn Lục Ngọc, nhất định đã nhầm lẫn ở đâu đó.

Lục Kiều nhìn trưởng thôn, có chút ấm ức: “Hôm đó tặng rau, tôi còn mang thai kìa, nói thế nào chuyện này cũng là do tôi làm thành.”

Trưởng thôn không có hảo cảm gì với cô ta: “Cô cũng không nhìn xem mình làm chuyện gì.” Cô ta nhất quyết đòi làm, kết quả khiến vợ ông ta mệt bở hơi, bây giờ còn mắng ông ta. Lục Kiều biết ý của trưởng thôn: “Sao có thể trách tôi được? Tôi cũng cố hết sức rồi!”

Trưởng thôn nói: “Vậy cô muốn thế nào? Trong thôn đã từng cho cô cơ hội rồi!” Là cô ta làm việc không đáng tin, gọi một chiếc xe ba bánh tới, tới huyện liền vứt người ở đó, còn muốn giành công lao?

Lục Kiều căn bản không có năng lực làm việc.

Trưởng thôn ở trong thôn nói một là một, không cần nể nang ai, huống hồ cô ta luôn có một loại cao ngạo không thể nói rõ, cũng khiến trưởng thôn không thích, nói chuyện với cô ta cũng không khách sáo.

Lục Kiều nói: “Lục Ngọc giỏi giang thế nào? Chuyện cô ta làm được tôi cũng làm được!”

Lục Ngọc vốn ở bên cạnh xem náo nhiệt, nếu Lục Kiều đã nói cô, cô lập tức đáp trả: “Nếu chị đã giỏi giang như vậy, vì sao không tự mình làm, cứ nhất quyết ở trong thôn kéo chân sau. Hơn nữa, chuyện rau củ trái vụ trong thôn trước nay đều do tôi làm.”

Bây giờ còn muốn chen vào, đùa gì vậy.

Lục Kiều nói: “Chuyện trong tỉnh tôi còn có thể tiếp tục để ý!” Cô ta cảm thấy trưởng thôn bất mãn, vẫn đang tích cực tranh thủ.

Nhưng trưởng thôn đã không muốn cho cô ta cơ hội nữa, nói: “Cô vẫn nên quay về dưỡng thai cho tốt đi!” Ông ta thật sự không muốn nói thêm một câu nào với cô ta.

Loại thái độ này khiến Lục Kiều vừa tức giận vừa chán nản, tới chiều, đi gọi điện thoại cho Lưu Đại Quốc cáo trạng, kết quả đầu dây bên kia lại còn truyền tới tiếng cười của phụ nữ.

Lục Kiều lập tức cảnh giác: “Vừa nãy là ai?”

Lưu Đại Quốc lạnh lùng nói: “Em nghe nhầm rồi, có chuyện gì sao?”

Lục Kiều có hơi ấm ức: “Anh bỏ mặc em rồi?” Sau đó không đợi cô ta mở miệng kể lể ấm ức, Lưu Đại Quốc đã nói bên chỗ anh ta bận.

Lưu Đại Quốc ở bên Lục Kiều chưa lâu, tuy ở bên nhau rất tốt đẹp, nhưng tách ra, tình cảm ngày càng nhạt nhòa.

Cộng thêm lần trước Lục Kiều chịu chút ấm ức ở trong thôn, đang lúc tức giận, cô ta còn không phân trắng đen sử dụng một số mối quan hệ của anh ta, chạm tới giới hạn của anh ta.

Tình cảm sâu đậm mấy cũng không bền được, càng huống hồ hai người không có bao nhiêu tình cảm.

Lưu Đại Quốc nói: “Có chuyện thì nói, không có thì đừng cứ gọi cho anh!” Nói xong liền cúp máy.

Sắc mặt Lục Kiều lúc đỏ lúc trắng, hoàn toàn không ngờ mình gả cho người đàn ông xấu xí như Lưu Đại Quốc đã là thiệt thòi, ai ngờ Lưu Đại Quốc thế mà còn tỏ thái độ với cô ta trước.