Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 260: Uy vọng của lục ngọc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Như vậy, người trong thôn còn nói đùa, đặc biệt là nói với chị hai, chị ba: “Mẹ chồng các cô, có phải cũng giục các cô mau chóng có con không?”

Tống cổ bọn trẻ đi hết, không phải chỉ còn lại hai vợ chồng sao, vậy có thể có chuyện gì, trong lòng mọi người đều rõ.

Chị hai và chị ba Phó nói: “Xem các người nói kìa.” Nhưng gò má đều đỏ ửng, cũng không biết tối nay sắp xếp thế nào.



Lục Ngọc và Phó Cầm Duy lần đầu sống ở bên ngoài.

Tối đó, hai người đợi mọi người giải tán, sau khi dọn dẹp xong, đều có hơi mất ngủ. Phó Cầm Duy ôm chặt Lục Ngọc.

Còn hôn cô một cái.

Lục Ngọc sờ vết thương của anh, bên trên đã kết vảy rồi.

Đôi mắt Phó Cầm Duy thâm thúy: “Anh nói rồi, đã khỏi rồi.”

Lục Ngọc ừm một tiếng.

Sau đó Phó Cầm Duy giao một trăm tệ của mình cho Lục Ngọc: “Số tiền này cho em.”

Lục Ngọc kinh ngạc, tiền Phó Cầm Duy kiếm đều có số, không ngờ anh còn có tiền riêng: “Anh tự giữ đi!”

Phó Cầm Duy nói: “Không được, em góp giúp anh.”

Lục Ngọc cầm lấy.

Hai người nói chuyện một lúc, ban ngày vừa mổ heo vừa nấu ăn, cũng bận rộn rất lâu, Lục Ngọc nằm trong cánh tay của Phó Cầm Duy ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, Phó Cầm Duy hôn lên má của Lục Ngọc, nét mặt càng trở nên dịu dàng.

Sáng hôm sau, Lục Ngọc thức dậy từ trong lòng của Phó Cầm Duy.

Lúc cô tỉnh dậy, cảm nhận được một cơ thể nong nóng, lập tức đỏ mặt. Sau đó mở to mắt nhìn thấy Phó Cầm Duy ở bên cạnh.

Khoảng tám giờ hơn, ánh nắng chiếu vào trong phòng, cả căn phòng đều sáng bừng. Bình thường giờ này Phó Cầm Duy đã dậy từ sớm rồi.

Bây giờ hai người đều ở trên giường, cô có hơi thiếu tự nhiên.

“Sao anh không dậy?” Lục Ngọc lên tiếng trước.

Phó Cầm Duy: “Em không cho anh dậy.”

Sau đó Lục Ngọc cúi đầu, quả nhiên tay của mình đang nắm áo của Phó Cầm Duy.

Gương mặt Phó Cầm Duy tràn ngập bất lực. Sắc mặt Lục Ngọc càng ửng đỏ, sau đó lập tức buông tay.

Nhân lúc Lục Ngọc thẹn thùng, Phó Cầm Duy còn áp sát hôn cô một cái, sau đó đứng dậy vào nhà bếp nấu cháo.

Lục Ngọc ở trong phòng, chỉ cảm thấy bầu không khí ấm áp trong phòng này quá dễ nghiện.

Sau đó bắt đầu thay đồ, đợi khi ra ngoài ăn cháo, tai Lục Ngọc vẫn còn nóng.

Vừa ăn cháo xong, trong thôn đã gọi cô, nói người cho vay tới.

Lục Ngọc nghe vậy, nói với Phó Cầm Duy: “Chúng ta cùng đi?”

Phó Cầm Duy nói: “Không, em đi trước đi!” Anh còn phải dọn dẹp sơ qua căn nhà.

Lục Ngọc là cán bộ, một số chuyện dọn dẹp nhà cửa tự nhiên rơi lên người Phó Cầm Duy. Để sinh viên đại học ở nhà dọn nhà, may mà không có ai biết, nếu không trong thôn lại nói này nói nọ!

Lục Ngọc đi tới ủy ban thôn, nhưng trong lòng lại toàn nghĩ chuyện ngày mai Phó Cầm Duy phải đi làm rồi.

Lục Ngọc muốn nấu mì thịt bò cho anh, còn chưa nấu nữa, hôm nay phải ra ngoài mua chút thịt bò.

Đang suy nghĩ thì phát hiện đã tới nơi rồi.

Bên cạnh người cho vay có không ít thôn dân, rất nhiều người đều là lần đầu nghe nói còn có thể vay tiền từ ngân hàng.

Tin tức truyền ra, rất nhiều người đều tới xem náo nhiệt.

Cũng có người muốn vay.

Người cho vay giải thích cụ thể chính sách cho họ, bây giờ muốn vay phải có gì đó đảm bảo thế chấp.

Nếu thực sự không có thế chấp, cần thôn đảm bảo, tức là nói nếu khoản nợ này không thể trả, thôn phải chịu trách nhiệm trả số tiền này.

Giống như nhà mẹ của Lục Ngọc thì không cần, bởi vì họ có trại heo, có thể dùng trại heo làm thế chấp, hơn nữa còn có thể vay nhiều.

Lục Ngọc, chuyện này đáng tin không?”

“Haiz, vay tiền của người khác rất không thoải mái!” Càng huống hồ là vay nhà nước.

Tất cả mọi người đều muốn hỏi Lục Ngọc thử, từ sau khi Lục Ngọc liên tục làm mấy chuyện tốt đẹp cho thôn, uy vọng của cô trong thôn đã tăng vọt.

Lục Ngọc nói: “Người cần dùng tiền gấp, có thể thử! Nhưng chỉ là có lãi.”

Theo Lục Ngọc thấy, những thủ tục vay vốn này đã rất đơn giản hóa rồi.

Tuy nói có lãi, nhưng vẫn tốt hơn vay tiền từ người khác, ít nhất không nợ nhân tình.

Lục Ngọc muốn vay, thủ tục đầy đủ. Hỏi một chút, nhiều nhất có thể vay hai nghìn tệ.