Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 257: Muốn chứng tỏ bản thân 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đợi khi Lục Kiều liên lạc được với Lưu Đại Quốc, trong giọng nói của anh ta toàn là thiếu kiên nhẫn: “Lại làm sao?”

Trong lòng Lục Kiều chộn rộn: “Anh có thái độ gì vậy?”

Trong bụng cô ta có con, chỉ cảm thấy mẹ quý nhờ con, vô cùng để ý thái độ của người khác.

Lưu Đại Quốc lại cảm thấy Lục Kiều ngày càng đòi hỏi.

Nhưng dù sao cũng cách đường dây điện thoại, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Lục Kiều nói chuyện muốn làm với anh ta.

Lưu Đại Quốc nói: “Kinh doanh rau quả có thể kiếm được mấy đồng, hay là thôi đi!” Anh ta là thương nhân, thương nhân không làm chuyện không có lãi, sao lại sẽ vì giúp phụ nữ mà ra mặt, lái xe tới lui cho họ dùng.

Hơn nữa, xe của anh ta đi đi về về không tốn tiền dầu sao?

Sao Lục Kiều lại hùng hồn như vậy, Lưu Đại Quốc cảm thấy cô ta không hiểu chuyện.

Lục Kiều nói: “Nhưng em đã hứa với người ta rồi.”

Lưu Đại Quốc phản cảm trong lòng: “Ai bảo cô hứa, cô vẫn nên ở đó dưỡng thai tử tế đi!”

Lục Kiều chỉ cảm thấy câu dưỡng thai tử tế này rất chói tai, vốn dĩ cô ta muốn dưỡng thai tử tế, nhưng nhìn thấy Lục Ngọc muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, trong lòng khó chịu.

Lục Ngọc có thể, cô ta cũng có thể.

Nếu Lưu Đại Quốc đã không đồng ý, vậy cô ta chỉ có thể nghĩ cách khác.

Bí thư thôn ở bên đó, nghe vậy, vốn tưởng Lục Kiều sẽ từ bỏ.

Ai biết cô ta không chế.t tâm, ngược lại ngày thứ hai vui vẻ tìm tới, nói đã tìm được xe ô tô rồi. Đợi lát nữa sẽ đưa cô ta và rau đi.

Trưởng thôn có hơi kinh ngạc, không biết rốt cuộc cô ta làm kiểu gì.

Lưu Đại Quốc ở tỉnh nhận được điện thoại của bên hợp tác, bên hợp tác cười nói: “Anh đó, có chuyện trực tiếp liên lạc với tôi, không cần ngại.”

Lưu Đại Quốc nghe vậy, trong lòng căng thẳng. Hỏi ra mới biết, Lục Kiều thế mà lại lén anh ta, tự mình liên lạc với bên hợp tác, bảo họ cho xe đi chở rau.

Bên hợp tác cũng không phải kẻ ngốc, nhân tình này phải bán, nhưng phải bán cho chính chủ.

Đặc biệt gọi điện thoại cho Lưu Đại Quốc, ý tứ chính là chuyện này tôi đã làm ổn thỏa giúp anh. Muốn chút nhân tình, anh ta chịu giúp đương nhiên là do nể mặt Lưu Đại Quốc.

Trong lòng Lưu Đại Quốc vô cùng căm ghét.

Vốn tưởng đã phá tan ý nghĩ của Lục Kiều, ai biết cô ta lại tự chủ trương, khỏi phải nói trong lòng anh ta tức tối cỡ nào. Vốn dĩ thời gian hai người ở bên nhau rất ngắn, tình cảm không tính là sâu, ai biết cô ta còn gây họa.

“Sau này anh bớt quan tâm con đàn bà này đi!”

Bên hợp tác nghe vậy, trong lòng chấn kinh, sau đó sắc mặt của anh ta cũng khó coi.

Lưu Đại Quốc lại cười nói trong điện thoại: “Lần này thì thôi!”

Bên hợp tác cũng ngượng ngập, cúp điện thoại xong lại hung hăng chửi thầm Lục Kiều một trận.

Loại người gì vậy, tuyệt đối không thể nào có lần sau. May mà anh ta gọi điện thoại trước, nếu không đều là giúp công cốc rồi.

Không ngờ người phụ nữ này xấu như vậy, lúc cử xe vốn định cử xe ô tô con, lúc này trực tiếp cử xe ba bánh, người lái xe còn là một ông già.

Thôn Đại Vũ lại xe, từ trong huyện đạp xe tới thôn, đã tới trưa, khiến ông già này mệt tới thở hồng hộc.

Hôm qua Lục Kiều được bên hợp tác đồng ý, đang vui vẻ chờ đợi. Lúc đợi được xe ba bánh tới, cô ta cũng không dám tin vào mắt mình.

Gò má nóng lên, cô ta đã nói với thôn, nói là xe ô tô, đây là chuyện gì.

Vội vàng đi lên hỏi.

Ông già đạp xe vốn đã rất mệt, vừa nghe đối phương còn không vừa ý, lập tức không vui: “Cô có ý gì, cử xe tới cho cô đã không tồi rồi, xe ô tô dĩ nhiên có chỗ dùng khác.”

Nếu ông già chửi, Lục Kiều không có sức tiếp chiêu.

Sắc mặt cô ta khó coi, chỉ đành xách túi lớn túi nhỏ rau quả đã chuẩn bị sẵn lên xe.

Chuyện tặng quà này, nếu đã để Lục Kiều ra mặt, Lục Ngọc sẽ không ra mặt nữa.

Trưởng thôn không nói lại cô, để chủ nhiệm phụ nữ đi theo.

Vừa vào trong huyện, ông già này đã đình công. Bọn họ nói hết nước hết cái, thậm chí chủ nhiệm phụ nữ còn cho tiền, nhưng ông già vẫn đình công: “Đứa con gái này không đáng tin.”

Đắc tội ông ta, ông ta mới không chịu tiếp tục lao lực nữa.