Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 256: Muốn chứng tỏ bản thân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Ngọc không biết trưởng thôn gọi cô có việc gì, lập tức đi tới.

Tới nơi mới phát hiện, Lục Kiều cũng ở đó.

Lục Kiều nhìn thấy gò má Lục Ngọc ửng đỏ, cô ta cũng là người đã kết hôn, lập tức liên tưởng tới gì đó, trong lòng có chút oán hận, tức giận trừng cô một cái.

Lục Ngọc vốn không quan tâm, nói với trưởng thôn: “Sao vậy ạ?”

Trưởng thôn nói: “Rau quả của chúng ta đã chín một lô rồi, có thể tặng cho một số lãnh đạo trong huyện, để họ nếm thử trước, sau đó đựng bán.”

Sau vụ thu, rau dưa bên ngoài đã vô cùng đơn nhất. Lô rau quả này tới vừa đúng lúc, có thể mang tới rất nhiều thu nhập cho thôn.

Lục Ngọc đáp: “Vâng, cháu với Phó Cầm Duy cùng đi!”

Từ lần trước, Phó Cầm Duy lộ mặt ở trước mặt lãnh đạo lớn trong huyện, lãnh đạo lớn trong huyện rất thưởng thức anh.

Mấy lần đều bảo Lục Ngọc dẫn Phó Cầm Duy tới cùng, nổi lên chút lòng trân quý nhân tài. Sinh viên đại học ở trong huyện không nhiều.

Lục Ngọc còn tính toán, lần này ra ngoài mua cho Phó Cầm Duy một miếng thịt bò, cũng làm chút mì thịt bò ăn.

Ai biết Lục Kiều lại ở bên cạnh nói: “Trưởng thôn, hay là cháu đi cho. Cháu là vợ của xưởng trưởng xưởng thực phẩm tỉnh, chắc chắn người khác coi trọng hơn! Nói không chừng còn có thể tạo quan hệ, mang tới chút lợi ích thêm cho thôn.”

Danh tiếng của Lục Kiều không tốt, khó khăn lắm mới tìm được người chồng giàu có, lại khiến anh ta tức giận bỏ đi, cô ta còn phải làm gấp một số chuyện để chứng minh năng lực của mình ở trong thôn.

Huống hồ phần lớn lãnh đạo huyện cô ta đều biết. Ai có tính khí gì, cô ta rõ mồn một. Thấy Lục Ngọc đã làm nữ cán bộ, Lục Kiều không cam tâm.

Nếu cô ta ở đây, nào còn có chuyện của Lục Ngọc. Suy cho cùng là người trọng sinh về, có chút to gan, dám tranh đoạt cho bản thân.

Chuyện tặng quà này là cơ hội tốt để lộ mặt.

Trưởng thôn có hơi coi thường Lục Kiều, chỉ cảm thấy cô ta tự cao tự đại mà không có năng lực, không phải người đáng tin gì.

Ông ta nói: “Chuyện này vẫn luôn do Lục Ngọc phụ trách, nếu không có con bé, những thứ này vốn không lọt vào thôn chúng ta, không cần cô đâu.” Lục Kiều lại không tình nguyện: “Cháu còn có mối quan hệ ở phương diện này, chú không thể bởi vì một số định kiến mà không cho cháu cơ hội được. Đây cũng là cơ hội cho cả thôn, cháu cũng không phải là vì bản thân.”

Lục Ngọc nói: “Chị có thể làm tới mức nào?”

Lục Kiều nói: “Tôi có thể đóng gói thành tinh phẩm, vận chuyển tới tỉnh thành bán giá cao.”

Lục Ngọc tiếp tục hỏi: “Xe ở đâu ra?”

“Chồng tôi là xưởng trưởng, trong xưởng có xe ô tô!”

“Nếu thật sự như chị nói, vậy chuyện này giao cho chị!”

Lục Kiều vô cùng tự tin nói: “Cô cứ đợi đấy.”

Sau đó ra ngoài gọi điện thoại.

Trưởng thôn ở bên cạnh khó hiểu, hỏi Lục Ngọc: “Tại sao lại để nó làm?”

Lục Ngọc biết cô ta trọng sinh, có một số cách riêng của mình, tất nhiên phải tận dụng, nói: “Thế này, chúng ta làm hai con đường, cháu chạy vào huyện, chị ta chạy vào tỉnh, cùng nhau bán, như vậy mở ra con đường tiêu thụ của thôn chúng ta, người được lợi là cả thôn.”

Trưởng thôn vỡ lẽ, càng cảm thấy Lục Ngọc phóng khoáng, không so đo chuyện cũ, nói: “Quả nhiên cô là một tấm gương tốt.”

Lục Ngọc nói: “Chị ta muốn tặng quà, thì cứ để chị ta đi.” Tặng quà cũng là một môn học vấn, hạ thấp bản thân, không dễ chịu, Lục Kiều nguyện ý nhận, cô còn vui kìa.

Trưởng thôn nói: “Nếu Lục Kiều cũng giống như cô thì tốt rồi.”

Lục Kiều nóng lòng biểu hiện, lập tức gọi điện thoại cho Lưu Đại Quốc, gọi cuộc đầu tiên đối phương không nghe.

Lại gọi nữa, Lục Kiều gọi liên tục bảy tám cuộc, lần nào cũng là thư ký nghe máy, nói là xưởng trưởng bận.

Trưởng thôn xót tiền muốn chế.t, nói: “Hay là cô thôi đi, đừng lãng phí tiền điện thoại!”

Lục Kiều ghét nhất là người khác coi thường mình, nói: “Chú đừng quản, cháu tự có lý của mình!” Thầm hạ quyết tâm, nhất định phải âm thầm làm được chuyện này, dọa sợ tất cả mọi người.

Cô ta kiên nhẫn gọi điện thoại hết lần này tới lần khác, bí thư thôn tức giận tới mức giật mí mắt, Lục Kiều hất cho ông ta mười tệ tiền điện thoại. Sau khi bí thư thôn thu tiền điện thoại liền đi ra ngoài, đỡ cho thấy cô ta là phiền.