Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 254: Mặc sức nuông chiều




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Ngọc quay về, thấy mẹ chồng đang nói chuyện với mấy thím, liền biết mình lại bị trêu chọc, chia cho họ chút sơn trà dại, sau đó mới vào nhà.

Phó Cầm Duy vội vàng theo Lục Ngọc, người nhìn thấy đều ngưỡng mộ, chồng xướng vợ ca.



Loại quả dại trên núi này một khi hái về, phải nhanh chóng xử lý.

Cách làm của sơn trà dại cũng rất đơn giản, dùng nước giếng rửa trước, sau đó bổ nửa ra, có sâu thì vứt, giữ lại cái ngon, móc hạt bên trong ra, sau đó bỏ quả sang một bên là được.

Còn luộc hay nướng, đợi cô về có thể làm.

Sơn trà dại này do kích thước quá nhỏ, số lượng quá nhiều, khiến cho việc xử lý có hơi tốn sức.

Phó Cầm Duy cũng ở bên phụ.

Chị hai và anh hai đi ra thấy họ ở đây, nói: “Không phải em nói muốn tới cung tiêu xã sao, còn không mau đi, lát nữa là tan làm rồi!”

Lục Ngọc nói: “Không vội!”

Chị hai thấy cô còn đang làm những việc này, lập tức nói: “Cái này để chị làm, các em đi trước đi.”

Nói xong, chị ấy cũng gọi chị ba ra, nói với Lục Ngọc: “Đúng, bọn chị rảnh cũng rảnh đó.”

Có họ giúp đỡ, Lục Ngọc có thể có thời gian ra ngoài mua sắm.

Cổ chỉ đành nói: “Cảm ơn anh hai, chị hai, chị ba.”

Mấy chị dâu vội vàng xua tay, trước đây tốt với Lục Ngọc là có chút ý lấy lòng, nhưng thời gian sống chung lâu, cũng biến thành thật lòng.

Cô gái hiểu chuyện, dẻo miệng giống Lục Ngọc, cũng không trách chú tư thích cô, họ cũng thích.

Lúc hai người đi, Phó Cầm Duy vào thôn mượn một chiếc xe đạp.

Muốn chở cô tới cung tiêu xã.

Anh thay chiếc áo khác, là áo sơ mi màu trắng.

Bản thân anh có một loại khí tức thư hương, mặc loại áo sơ mi trắng này càng thêm thanh lãnh.

Nhưng lúc này lại đang nắm tay Lục Ngọc, có sự tỉ mỉ và dịu dàng lặng lẽ.

Lục Ngọc cũng thay đồ, đứng cạnh Phó Cầm Duy, quả thực chính là một đôi trời ban. Lục Ngọc ngồi ở phía sau, Phó Cầm Duy chở cô ra ngoài. Đầu của cô khẽ dán lên lưng của Phó Cầm Duy, toàn thân anh cứng nhắc lại, sau đó nói: “Ôm chặt anh!”

Thời khác ấm áp này của hai người lọt thỏm vào trong mắt của Lục Kiều.

Mấy hôm nay, Lục Kiều luôn nghe ngóng về Lục Ngọc, người trong thôn khen Lục Ngọc giỏi giang từ đầu tới cuối.

Lục Kiều rất không vui, cộng thêm đang mang thai, tính tình kém, trong lòng cũng có lửa giận ứ đọng.

Ra ngoài liền nhìn thấy Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy đi ra ngoài.

Dáng vẻ thân mật đó của hai người khiến cô ta khó chịu, nghĩ lại, mình là người phụ nữ có hai nghìn tệ, nói ra dọa chế.t người, so ra như vậy, lập tức lại có cảm giác ưu việt.

Chỉ là nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia của Phó Cầm Duy, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối không nói nên lời.

Lục Ngọc ra ngoài mua rất nhiều đồ, trên có phích nước nóng, dưới có chậu nồi, đều là đến cung tiêu xã mua.

Chủ nhiệm của cung tiêu xã cho họ một cái giá hời, Phó Cầm Duy bị thương vì công việc, còn đặc biệt hứa tìm xe đưa đồ của họ về.

Lục Ngọc tiêu hết ba trăm, ngay cả rèm cửa sổ cũng mua mới, nhân viên bán hàng vào trong kho chọn cái tốt nhất lấy ra.

Lục Ngọc tiêu tiền siêu cấp sảng khoái, đặc biệt là sắp chuyển ra ngoài sống, sắm sửa căn nhà nhỏ của mình.

Phó Cầm Duy theo Lục Ngọc ra khỏi cung tiêu xã, thấy gương mặt của cô hồng hào, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Vui như vậy?”

Lục Ngọc chắc nịch gật đầu một cái. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================

Có thể chuyển ra sống một mình, hoàn toàn độc lập.

Phó Cầm Duy thấy cô vui, anh cũng vui, nói: “Hiếm khi vào huyện một lần, em có muốn ăn mì thịt bò không?”

Nghe nói trong huyện có một quán mì thịt bò ngon.

Người này làm mì thịt bò, còn bán thịt bò kho tương, nhờ phúc của ông ấy, giá thịt bò cũng tăng lên.

Lục Ngọc lại nói: “Đừng lãng phí tiền nữa, nếu anh muốn ăn, lần sau em nấu cho anh.” Thứ như thịt bò kho tương này, cách làm đơn giản, ở bên ngoài ăn vài lát, ở nhà có thể ăn nửa cân, càng lời hơn.

Khác với những người khác, Lục Ngọc thường xuyên tới huyện, không có mê luyến gì đối với nơi này.

Hai người mua đồ xong, định đi về.

Tự nhiên rảnh rỗi, Lục Ngọc nhất quyết muốn tự mình chở Phó Cầm Duy đi.

Phó Cầm Duy nói: “Được!”

Lục Ngọc quậy, anh chiều theo.