Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 250: Không ăn thì cút




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Phiếu thịt của nhà khác cũng không dư dả, lần lượt đi đổi từng nhà, khó khăn lắm mới gom đủ.

Chị ba Phó với anh ba Phó ra ngoài mua thịt.

Lục Ngọc nói: “Mua thịt nạc nhiều hơn.”

Thịt gói há cảo khác với nấu đồ ăn.

Gói há cảo nhiều thịt mỡ, bất luận bỏ bao nhiêu rau cũng ngấy.

Người nhà họ Phó đều biết Lục Ngọc sành ăn, ở phương diện này, họ đều nghe theo Lục Ngọc.

Ra ngoài hơn hai tiếng, anh chị ba mới về.

Quay về còn đảo bên ngoài một vòng.

Rất nhiều người đều nhìn thấy họ mua rất nhiều thịt. . Tr𝑢𝙮ện ha𝙮 l𝑢ôn có tại == TrUmTr𝑢𝙮𝙚n.𝖵n ==

“Mua thịt này làm gì?” Đúng là trút hết vốn liếng.

Người trong thôn thầm nghĩ, cũng biết hàm nghĩa trong đó.

Lục Kiều đã kết thù với nhà họ Phó, bây giờ cô ta đắc ý muốn chế.t, dĩ nhiên nhà họ Phó không chiều cô ta rồi.

Thấy hai nhà bọn họ đánh lôi đài, người trong thôn hận không thể đ.ấ.m nhau, họ tiện ở một bên ăn thịt.

Lục Kiều dùng ba con gà mời cả thôn ăn, gà mới bao lớn chứ, nào đủ ăn. Người trong thôn đến chính là muốn ké chút thịt.

Dù sao thì cơ hội ăn thịt ít.

Nhưng nhìn thấy nhà họ Phó sắp ăn thịt, ai cũng rất tích cực.

Nếu thật sự là Lục Ngọc xuống bếp, cho dù nấu toàn món chay, họ cũng thích ăn.

Chị ba Phó nói: “Trong nhà lâu rồi không ăn há cảo, cho nên muốn gói chút há cảo!”

Người trong thôn nói: “Thôi đi, gói há cảo có thể dùng nhiều thịt như vậy?”

Chị ba Phó ngửa đầu ưỡn n.g.ự.c nói: “Dù sao thì Lục Ngọc đã mua tủ lạnh lớn, để trống cũng trống đó, nên làm nhiều bỏ đông.”

Chị ta nói như vậy, mọi người mới nhớ ra, người ta mới là người khiêm tốn.

Để đông há cảo muốn ăn khi nào thì ăn, chỉ riêng phần hào khí này, người trong thôn đều không bì được, đều theo chị ba Phó tới, nghĩ nếu có thể ké được nửa cái há cảo cũng tốt.

Quả nhiên khi chị ba Phó tới nhà, người nhà đã chuẩn bị xong xuôi hết. Nhào bột, băm nhân, nhân cải trắng thì băm những hai chậu to. Đợi bằm vụn thịt, Lục Ngọc mới tới ướp.

Người xung quanh đều muốn đến học ké, Lục Ngọc cũng không che giấu, để họ xem rất sảng khoái. Phát hiện Lục Ngọc chỉ dùng gia vị bình thường, bọn họ bình thường cũng ướp như vậy, không biết vì sao lại không làm ra mùi vị như của Lục Ngọc.

Có người hỏi, Tiêu Thái Liên lập tức nói: “Cái này vẫn phải dựa vào thiên phú!”

Sau đó đến bước gói lại càng nhanh, đợi sau khi gói xong, bỏ lên cái nia hong khô một chút, sau đó chia ra, để đông. Bỏ những gần nửa tủ, khiến người trong thôn ngưỡng mộ muốn chế.t.

Họ muốn ăn một bữa há cảo đều phải đợi tới khi lễ tết.

Bây giờ nhà họ Phó muốn ăn khi nào thì ăn khi đó, chỉ nghĩ thôi đã sướng rơn.

Bỏ đông hơn nửa số há cảo, còn lại đem nấu.

Thấy mọi người đều chưa đi, chia cho mỗi người ở lại một cái.

Không phải người nhà họ Phó keo kiệt, thực sự là do đồ ăn quá quý giá.

Rất nhiều người ăn cơm đều lén lút, chỉ sợ người khác ăn chực một miếng.

Mọi người đợi tới bây giờ cũng chỉ vì một miếng ăn này.

Sau khi chia đồ tới tay, mặc kệ nóng, họ bắt đầu cắn, một nửa cải trắng một nửa thịt trộn với nhau, ăn vào trong miệng quả thật giống như thịt viên, cho dù không chấm nước sốt cũng ngon.

Lại nhìn người nhà họ Phó vừa chấm giấm vừa chấm nước tỏi, càng ngon.

Một cái há cảo chẳng những không khiến họ đỡ thèm, ngược lại khơi gợi cơn thèm thuồng thức tỉnh.

Hầu hết mọi người đều nói: “Tôi cũng đi mua thịt.” Hôm nay nhất định phải gói há cảo, nếu không ăn được bữa hôm nay, sợ là buổi tối sẽ mất ngủ.

Nhà Lục Ngọc ăn há cảo, không biết thế nào lại truyền vào tai Lục Kiều, bây giờ cô ta đang mang thai, cũng nói muốn ăn há cảo.

Mặc kệ thế nào, không thể để người khác hơn mình.

Cô ta vừa lên tiếng, người nhà họ Lục liền bắt đầu gói. Nhưng tay nghề của họ không thể so với Lục Ngọc.

Cũng có người ở đây phụ, muốn ăn ké há cảo.

Lục Kiều bỏ thịt còn nhiều hơn nhà Lục Ngọc.

Nhưng người ăn được lại nói: “Không ngon bằng nhà Lục Ngọc!”

Nhưng người này EQ thấp, nghĩ gì nói đó.

Điều này khiến Lục Kiều tức điên, ăn chực còn xoi mói, trong lòng dâng lên một đốm lửa tà, nói: “Không ăn thì cút, đừng tới nhà tôi.”

Tống cổ người đi.