Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 245: Làm mẹ kế




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chuyện có thể dùng tiền giải quyết đều là vấn đề nhỏ.

Lúc này, bác gái Lục cũng lên tiếng: “Lục Ngọc, lúc cô mua mới tốn một nghìn tệ, tốt xấu cũng là chị em, cô không biết ngại mà bán giá gấp đôi sao. Một nghìn tệ, bán cho chúng tôi cho rồi.”

Bà ta có đứa con rể giàu có như vậy, lưng cũng thẳng tắp.

Lục Ngọc là cán bộ trong thôn, trước đây bà ta không dám nói chuyện như vậy. Bây giờ thấy con gái phong quang, tính nết của bà ta lại đổi rồi.

Lục Ngọc nói: “Tôi không thiếu tiền, không bán.” Một câu nói chặn đứng họng bà ta.

Người không thiếu tiền trong thôn có lẽ cũng chỉ có Lục Ngọc, một phương pháp làm đậu hủ thối của cô đã bán được năm trăm tệ, tiền này vào hết vào túi của cô.

Sau khi Lục Ngọc từ chối, sắc mặt hai mẹ con bọn họ đều có chút khó coi.

Người trong thôn đều đang xem náo nhiệt, ai không biết hai người vì chuyện gả thay kia mà trở mặt.

Bây giờ Lục Ngọc thuận thế phất lên, vốn tưởng Lục Kiều thua rồi, không ngờ cô ta tìm được một người chồng giàu có, mọi người trong thôn đều cho rằng nữ cán bộ tốt, nhưng không tốt bằng gả cho mối ngon.

Như vậy, thật sự không phân biệt được ai thắng ai thua.

Lục Kiều cười khan một tiếng, giống như khiêu khích, khoác tay chồng mình, yểu điệu nói một câu: “Lão công ~!”

Một tiếng này khiến hơn phân nửa người trong thôn nổi hết da gà.

Người trong thôn bình thường đều không dính người như vậy.

Bình thường giới thiệu đều gọi “anh nhà” gì đó, lão công gì đó, nghe giống như lão công công. Nào có ai gọi chồng mình như vậy.

Ai biết người đàn ông xấu đó cũng rất hưởng thụ, khiến sắc mặt bác gái Lục tái xanh, sượng trân nói: “Cách gọi mỗi vùng khác nhau mà!” Để che đậy đi sự thất thái của con gái.

Họ đang nói chuyện, hai đứa con gái từ trên xe đi xuống: “Mẹ kế, tối nay chúng ta ở đâu?”

Hai đứa con này trông đã bảy tám tuổi, chính là độ tuổi chó cũng chê.

Vừa nãy để chúng ở trên xe đợi lâu như thế, đã sớm mất kiên nhẫn rồi. Lúc này không nghe lời dặn mà tự mình xuống xe.

Sắc mặt bác gái Lục lập tức thay đổi, mới vẻ vang được một lúc liền cho bà ta đả kích nặng nề như vậy: “Đây là con cái nhà ai?”

Ai biết con rể xấu của bà ta trực tiếp nói: “Đây là con của con, nào, gọi bà ngoại!”

Nghe vậy, bác gái chóng mặt, con gái mình là mỹ nhân trong thôn, tìm một người chồng già xấu xí như vậy cũng đã đành, sao còn làm mẹ kế cho người khác?

Hai đứa nhỏ này, đại khái là bất mãn, trực tiếp nói: “Bà ta không phải bà ngoại con, bà ngoại con tốt hơn bà ta nhiều! Nhìn nông thôn tàn tạ này của các người, vừa nghèo vừa lạc hậu!”

Trẻ nhỏ ăn nói thiếu suy nghĩ, nhưng lời nói ra lại khiến người trong thôn khó chịu.

Thôn Đại Vũ ngày càng phát triển, bị hai đứa nhỏ chê cười, trong lòng có hơi không thoải mái. Dĩ nhiên họ sẽ không tính sổ với trẻ con, nhưng lại chụp những lời này lên người Lục Kiều và Lưu Đại Quốc.

Lưu Đại Quốc thấy bầu không khí xung quanh thay đổi, nói: “Không được nói bậy, ngày càng không có quy tắc.”

Anh ta quát như vậy, lúc này đám trẻ mới không tình nguyện thu liễm lại một chút.

Gò má Lục Kiều hơi nóng, là đang tức giận.

Khó khăn lắm mới tạo ra bầu không khí được người ta ngưỡng mộ, hai đứa nhỏ đáng ghét này lại đi lên phá hỏng chuyện của cô ta.

Hai đứa này là hỗn thế ma vương. Lục Kiều sợ chúng nói gì khó nghe khác, cũng không màng khoe khoang nữa, nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi, chúng con lái xe mấy tiếng cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi trước rồi nói!”

Họ đi về phía nhà tổ nhà họ Lục.

Mấy người vây xem vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Đặc biệt là câu nói của hai đứa trẻ vừa nãy khiến họ chấn động không nhẹ.

Đang yên đang lành đi làm mẹ kế cho người ta, nhìn dáng vẻ của hai đứa trẻ này cũng không phải rất tôn trọng cô ta. Làm mẹ kế kiểu này khó khăn biết mấy: “Cũng không biết cô ta có mục đích gì!”

Lời nói vừa dứt, một người khác lập tức trả lời: “Còn có thể có mục đích gì, tiền đó!”

Người thời này đều sùng bái tài hoa và học vấn, vì tiền làm chuyện này khiến người ta khinh bỉ. Nhưng cũng không ai nói lời quá đáng gì, dù sao thì người ta cũng cho năm nghìn tệ sính lễ!