Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 234: Bán công thức kiếm 500 tệ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Gặp phải lúc đậu tăng giá, bán được ba hào đã coi là giá trên trời rồi. Sau khi chiên dầu thế mà lại có thể bán được nhiều tiền như vậy!

Đều có hơi cảm thấy chuyện này không thiết thực.

Trưởng thôn Vương thấy người của Bạch Gia Thôn nghi ngờ Lục Ngọc, còn nói cô trẻ, không biết kiếm tiền khó khăn, mới tí tuổi mà mở miệng ra đã đòi năm hào…

Ông ta thấy Lục Ngọc bị nói, có hơi bất mãn, vội vàng tạo thế cho cô: “Đồ trước đây Lục Ngọc làm đã nổi tiếng trong thôn Đại Vũ, ngay cả người của xưởng gang thép cũng thích đồ con bé làm!”

Người ta là người từng trải sự đời nhiều, nếu cô đã định giá, vậy chắc chắn là có lý của mình.

Trưởng thôn Bạch gật đầu, rất tán đồng suy nghĩ của trưởng thôn Vương, sau đó nói những người chê đắt: “Đậu phụ thối chiên giòn không chỉ là đậu phụ, còn có một chảo dầu và nhiều gia vị như vậy nữa!”

Tính trong tính ngoài đã tốn bao nhiêu tiền chứ.

Ông ta rất thích Lục Ngọc, tuy còn trẻ nhưng có năng lực và gan dạ. Trước đây từng gặp mấy lần, cảm giác Lục Ngọc mang tới cho ông ta khác với tất cả mọi người.

Thấy Lục Ngọc đã hỗ trợ mình, sau đó mời cô sang một bên, nói nhỏ: “Nếu làm cái này, chia tiền với cô thế nào?”

Lục Ngọc nói: “Cháu đưa phương pháp cho chú, chỉ bán năm trăm tệ! Bây giờ có thể dùng đậu nhự thối điều chế sốt, sau này muốn làm ngon hơn, còn phải tự lên men đậu phụ thối, phương pháp lên men cũng giao cho chú!”

Loại đồ ăn vặt như thế này, cô biết rất nhiều kiểu, năm trăm tệ, cô có thể kiếm chút tiền, người khác cũng không tới mức xót tiền, còn có thể đổi giao tình.

Bạch Gia Thôn còn là thôn khá giàu có, trưởng thôn Bạch nói: “Được!” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================

Lục Ngọc đề ra chủ ý cho ông ta: “Sau vụ thu, mọi người đều có tiền, chi bằng bán ở cổng thôn, như vậy người có hứng thú đều có thể tới ăn!”

Người ở huyện thành ít người nhàn rỗi, hầu hết đều phải vào xưởng làm việc, cho dù thích ăn mấy, cũng ngại ăn. Ăn xong dính mùi đầy người, sẽ bị khiển trách. Đậu phụ thối thật sự bán được ở trong thôn.

Đồ chiên, người trong thôn thích mua nhất.

Trưởng thôn Bạch gật đầu: “Vẫn là đầu óc của người trẻ các cô linh hoạt, cứ làm như vậy!”

Xung quanh Bạch Gia Thôn có mấy thôn, nếu họ bày sạp, thôn dân ở các thôn xung quanh đó đều có thể nhìn thấy. Ông ta vui vẻ nói với trưởng thôn Vương: “Ông đúng là có một trợ thủ tốt, người trong thôn chúng tôi không có ai giống Lục Ngọc!”

Trưởng thôn Vương dẫn Lục Ngọc bọn họ về.

Những người đã ăn đậu phụ thối đó nhìn Lục Ngọc, ánh mắt mang theo sùng bái. Không ngờ đậu phụ còn thật sự để cô làm ra ngô ra khoai.

Cho dù người trong thôn nghĩ nát óc cũng không biết, đậu phụ còn có thể làm như vậy, thối như thế, còn có thể thơm như thế!

Cuối cùng họ cũng mở mang tầm mắt, những người này theo trưởng thôn Vương về tới thôn Đại Vũ, lập tức kể với người trong thôn việc làm vĩ đại của Lục Ngọc.

“Lục Ngọc lợi hại lắm, ra ngoài một chuyến kiếm được năm trăm tệ!”

Sự k1ch thích của năm trăm tệ này thành công khiến tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, hay lắm, cả nhà cày sâu cuốc bẩm nửa năm trời mới kiếm được một nghìn.

Một mình cô ra ngoài một chuyến đã có thể kiếm được năm trăm, đúng là ghê gớm. Nhà họ Phó này thật sự đã cưới được một nàng dâu giỏi. Phóng mắt cả thôn, không có ai có năng lực như vậy.

Bọn họ còn nói chuyện Lục Ngọc làm đậu phụ thối cho mọi người nghe.

“Tôi thật sự không ngờ cái thứ đó thối như thế, lại rất ngon, năm hào mười cục, tôi cũng muốn mua.”

“Sau khi đậu phụ chiên lên lại chấm sốt, ây dô, đỉnh.”

Người bên cạnh chỉ nghe anh ta nói đã nuốt nước miếng: “Thật sự ngon như thế?”

Người từng tới Bạch Gia Thôn vỗ n.g.ự.c nói: “Đương nhiên! Đợi ngày mai dẫn anh đi nếm thử, tới lúc đó chia cho anh hai cục.”

Bây giờ anh ta đã bắt đầu thèm rồi.

Người trong thôn vừa nghe nói năm hào mười cục đậu phụ chiên, vẫn có người chê đắt.

Nhưng vừa nghe anh ta nói như vậy, lập tức sỉ diện nói: “Không cần anh mời tôi, tôi tự mua ăn!” Hẹn nhau ngày mai nếu Bạch Gia Thôn thật sự mở sạp, cùng nhau tới hóng náo nhiệt.

Dù sao thì bây giờ cũng kết thúc vụ thu, trong túi có tiền, tiêu một chút cũng không có gì.