Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 225: Mua nhà ở huyện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nếu là mua bán đường dài, còn có thể đúc thêm vài cái bếp. Nhưng đây chỉ là kinh doanh tạm thời, cũng chỉ có thể dùng tạm bợ.

Hơn nữa xử lý thịt đầu heo các kiểu, nhiều hơn cũng không xử lý hết được.

Lục Ngọc là người kiểm tra rất nghiêm ngặt, đều là dựa theo tiêu chuẩn nhà mình ăn mà làm. Loại giống như lòng heo này phải rửa sạch rất nhiều lần, xử lý vô cùng phiền phức.

Mọi người cũng chỉ đành thôi.

Lưu Bàng nảy ra một chủ ý, nói: “Sau này mỗi người cùng lắm chỉ có thể mua năm cân!” Phải dùng phương thức giới hạn mua này để xử lý.

Nếu không đồ đều bị người phía trước mua hết, người phía sau muốn ăn cũng không có.

Sau khi bán hết đồ, Lưu Bàng và Lục Ngọc nhanh chóng quay về. Thật sự tới cũng vội, đi cũng vội. . Thử‎ đọc‎ tr𝘶𝙮ện‎ không‎ q𝘶ảng‎ cáo‎ tại‎ ~‎ TrUmTr𝘶𝙮en.𝑽N‎ ‎ ~

Lúc quay về, không chỉ Lục Ngọc và Lưu Bàng, ngay cả hai người phụ việc mang tới cũng dạt dào cảm xúc, đời này chưa từng làm qua việc nào suôn sẻ như vậy.

Sau khi về, Lưu Bàng bắt đầu chia tiền với Lục Ngọc, chia xong, hai người đều có niềm kinh hỉ ở mức độ khác nhau, hôm nay chia được tới tay mỗi người hơn năm trăm tệ.

Đây là lãi ròng, còn nhiều hơn hôm qua được chia.

Lưu Bàng hưng phấn xoay vài vòng tại chỗ, nói với Lục Ngọc: “Tôi thật sự lưu luyến chị!” Rất đáng tiếc mối làm ăn này chẳng kéo dài được bao lâu nữa.

Đây là mối làm ăn kiếm được tiền đầu tiên mà anh ấy tìm được.

Tiền kiếm được, tuy không bằng với kiểu trại lớn như cha của anh ấy, nhưng phóng mắt trong giới phú nhị đại, anh ấy cũng được coi là tuổi trẻ tài cao rồi.

Hon nữa mối làm ăn này thuần túy là bản thân anh ấy nghĩ ra. Anh ấy còn rất có ý thức lo xa, mối này còn chưa kết thúc, đã bắt đầu suy nghĩ mối tiếp theo. Hận không thể trói chặt Lục Ngọc lại.

Thứ nhất là có thể kiếm được nhiều tiền, thứ hai cũng là điều quan trọng nhất, hợp tác với Lục Ngọc, đồ ngon tùy ý ăn, khiến anh ấy sướng muốn chế.t.

Lục Ngọc và Lưu Bàng hợp tác cũng rất vui vẻ, ở đây kiếm được nhiều tiền.

Hai bên đều có một loại cảm giác chiếm tiện nghi, đây là đôi bên cùng có lợi tuyệt đối.

Trong tay Lục Ngọc bây giờ có tổng cộng tám trăm tệ. Lục Ngọc gửi số tiền này vào trong ngân hàng, nhìn sổ tiết kiệm dính trong ngực, có một loại cảm giác vững chãi trước nay chưa từng có.

Bây giờ cô đã có tám trăm tệ.

Trước đây vốn không nghĩ sẽ có thể gom được tiền nhanh như vậy. Trước đây gom một nghìn đã tốn tầm nửa năm, bây giờ mới mấy ngày đã gom được tám trăm.

Lục Ngọc nói với Lưu Bàng muốn mua một chiếc tủ lạnh, hỏi anh ấy có cách và con đường không.

Tủ lạnh là sản phẩm công nghiệp. Cung tiêu xã vốn không bán được, cửa hàng chỉ có tủ lạnh mini, kích thước quá nhỏ, công năng rất kém.

Lục Ngọc muốn mua một cái tủ lạnh to một chút.

Lưu Bàng nói: “Nhưng tủ lạnh giá cao, ít nhất cũng phải khoảng một nghìn! Có lẽ trong trại của chúng tôi còn có chỉ tiêu mua tủ lạnh, nếu chị không chê đắt thì tôi hỏi thử giúp chị.”

Lục Ngọc vội nói không chê.

Lưu Bàng rất sảng khoái đồng ý, nói: “Vậy được, về trại, tôi nói với chị hậu cần, xem thử có thể nhường tiêu chí cho chị không, vừa hay năm nay trại chúng tôi không cần mua tủ lạnh.”

Lục Ngọc cảm ơn rối rít.

Lưu Bàng nói: “Không cần cảm ơn.” Lại thần thần bí bí chạy tới bên cạnh Lục Ngọc hỏi: “Huyện thành có một căn nhà tốt hơn một chút, chị có muốn mua không?”

Lưu Bàng một lòng muốn giữ Lục Ngọc ở lại huyện thành. Lục Ngọc nấu ăn thực sự quá ngon, ở nông thôn đó là lãng phí của trời, ở trong huyện luôn tốt hơn ở nông thôn.

Lưu Bàng với con trai của xưởng trưởng khác đều thuộc cùng một giới, có một số con đường và cơ hội riêng.

Lục Ngọc sáng mắt lên: “Nhà gì?”

“Nói ra, chủ nhà có chút ngọn nguồn với chị đấy, là nhà của phóng viên Lý.”

Họ sắp quay về, nhà bỏ trống, vừa hay muốn nhờ người bán, về cơ bản là nửa bán nửa cho.

Lục Ngọc sững người hỏi: “Họ sắp về rồi?”

Hình như ở trong nguyên tác, họ phải ở huyện thành mấy năm, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, hiệu ứng bươm bướm vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ kéo theo những sự việc khác thay đổi.

Nhưng Lục Ngọc không muốn có dính dáng tới họ, nói: “Có lẽ thôi vậy.” Cô mua nhà chỉ muốn an tâm! Mua nhà của ai đều giống nhau.