Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 224: Cung thấp hơn cầu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tất cả mọi người đều bận không ngơi tay được. Vừa hay buổi trưa xưởng trưởng của xưởng gang thép đi ra, kết quả nhìn thấy con trai mình thế mà lại phụ giúp ở đây.

Hơn nữa ngửi thấy mùi thơm chính là mùi thơm xa lạ khiến ông ta thèm thuồng hôm qua, hôm nay có mặt tại đây, gọi tên của con trai.

Lưu Chương vừa ngẩng đầu nhìn thấy cha mình, tay run bần bật suýt chút làm rớt cái giò heo kia: “Cha, sao cha lại tới đây?”

Xưởng trưởng hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Lưu Chương nói: “Đây là anh em của con buôn bán, con tới phụ một chút.”

Xưởng trưởng gật đầu, cũng không nói gì, rời đi.

Nhưng trước khi đi vẫn cho Lưu Chương một ánh mắt. Ông ta cũng muốn ăn, nhưng dù sao cũng là xưởng trưởng, vẫn phải cẩn trọng một chút.

Lưu Chương nhíu mày, lần này anh ta mua hai mươi cân, ăn tới thiên hoang địa lão cũng đủ nữa là.

Đồ bán rất nhanh, hôm nay làm nhiều như vậy, không ngờ vẫn không đủ bán.

Nhìn thấy người phía sau ngày càng nhiều, đều có một loại cảm giác không nhìn thấy đích.

Lưu Bàng trực tiếp nói: “Hình như đồ của chúng ta không đủ bán.”

Hôm nay sáu người đồng thời phụ bán, đồ bán đi vô cùng nhanh.

Hôm nay Lưu Bàng đã đổi một cái tráp tiền to hơn, đã sắp đựng đầy rồi.

Nhìn thấy tổng cộng bốn thùng thịt bây giờ chỉ còn lại một thùng rưỡi. Bên ngoài còn có nhiều người như vậy, nói: “Phía sau đừng xếp nữa, sắp hết rồi!”

Anh ấy hô như vậy, người phía sau lưu luyến rời khỏi hàng, còn dặn dò người phía trước mua ít một chút.

Người phía trước nghe vậy mua càng hăng, dựa vào đâu mua ít, đây là dựa vào thực lực xếp hàng, lần sau bọn họ ra sớm một chút không phải được rồi sao?

Người của xưởng lò xo nghe vậy, vội vàng tìm Từ Ái Đảng cáo trạng: “Không phải là chúng tôi tới muộn, là bọn họ giành giật quá hung!”

Từ Ái Đảng là con trai của phó xưởng trưởng xưởng lò xò, nghe vậy rất thấu hiểu, sau đó nói với Lưu Bàng: “Ngày mai tới xưởng lò xo chúng tôi bày bán một ngày đi.”

Lưu Bàng đồng ý. Chuyện này cũng không thể thiên vị được.

Lưu Chương nghe vậy nói: “Vậy ngày kia tới chỗ chúng tôi bán, mỗi người một ngày, như vậy cũng công bằng!” Các khách hàng đang đợi ở bên cạnh vội khuyên: “Hay là sau này cứ bán thường xuyên đi!”

Lần đầu tiên họ ăn được thịt kho ngon như vậy.

Lưu Bàng nói: “Không có nhiều lòng heo như vậy!”

Lần này trúng đợt vận chuyển hàng cho tỉnh thành mới có thể có nhiều như vậy. Nếu không bình thường muốn gom cũng không có.

Người phía trước mua xong, liền quay về nhà ăn, mua hai lạng cơm ăn.

Thật sự giống như chủ bếp dự liệu. Tất cả mọi người đều chỉ mua cơm, căn bản không có ai mua thức ăn. Họ nấu rất ít đồ ăn, người mua không nhiều.

Bọn họ mua một hộp cơm ăn tại chỗ, còn mua mang về một hộp. Bởi vì mua nhiều thịt kho, mua thêm chút cơm nữa, đợi buổi tối về, lấy nồi hâm nóng một chút là được, ngay cả cơm cũng không cần nấu, đỡ tốn công lại ngon.

Cũng chỉ có người của xưởng gang thép xa xỉ như vậy, ăn ngoài suốt cả ngày.

Công nhân trong xưởng đã nghe ngóng rồi, họ không bán được bao nhiêu ngày nữa.

Nếu bây giờ không ăn, sau này muốn ăn cũng không có. Kết quả mua rất dữ.

Rất nhanh gỏi là món đầu tiên bán hết, thịt kho cũng chỉ còn lại rất ít. Ngay cả chút nước sốt cuối cùng cũng bán đi. Hôm nay nhiều gấp đôi hôm qua, kết quả bán còn nhanh hơn hôm qua.

Người phía sau không mua được, đã liên tục oán than. Họ đã ra ngoài mua rất sớm nhưng vẫn không mua được. Ngửi mùi thơm, lại quay về ăn cải trắng củ cải gì đó, không có khẩu vị gì.

Bảo người mua được nhiều phía trước san cho họ một chút.

Những người mua được phía trước khó khăn lắm mới mua được, đều nói không bán.

Lưu Chương và Từ Ái Đảng lần đầu tiên trải qua trường hợp này, thật sự hưng phấn, giống như đánh trận vậy.

Bận xong, đầu đầy mồ hôi.

May mà họ đã sớm mua hai mươi cân. Bây giờ muốn mua cũng không mua được, càng thêm chứng tỏ thứ họ mua được rất trân quý.

Mọi người còn đề ra kiến nghị với Lưu Bàng bọn họ, bảo ngày mai họ làm nhiều hơn nữa.”

Lưu Bàng tỏ vẻ tiếc nuối: “Không làm nhiều nổi.”

Từng này đã là cực hạn rồi, nồi của họ cũng không đủ, bếp cũng không đủ.