Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 213: Mối làm ăn mới




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tuy nói bán cổ vịt mỗi tháng có thể kiếm vài chục tệ, là khoản thu nhập vô cùng tốt, rất ổn định, nhưng chút tiền này vĩnh viễn không đủ.

Lục Ngọc đang sững người, bị vỗ một cái, cô giật mình, quay đầu nhìn, không phải ai khác, chính là Phó Cầm Duy.

Phó Cầm Duy hỏi: “Nghĩ gì vậy, vừa nãy gọi em mấy tiếng rồi!”

Lục Ngọc nói: “Không…không nghĩ gì cả.”

Phó Cầm Duy nghiêm túc nhìn Lục Ngọc, hỏi: “Sao vậy?”

Họ đầu ấp tay gối, dĩ nhiên nhìn ra được Lục Ngọc có tâm sự.

Lục Ngọc nói chuyện hết tiền cho anh nghe.

Nếu người trong thôn nghe thấy vậy chắc chắn rất khó hiểu được.

Ở căn nhà tốt như vậy, bây giờ lại có lương, Lục Ngọc đã được coi là tốp người trẻ có tiền nhất trong thôn, sao cô có thể nói không có tiền.

Nhưng Phó Cầm Duy biết Lục Ngọc mua căn nhà này thật sự đã vắt cạn túi, nói: “Đi!”

Lục Ngọc nói: “Nhưng ở đây còn chưa lau sạch.”

Phó Cầm Duy không quan tâm, kéo cô đi ra ngoài.

Bên phía nhà mới đã dọn dẹp một lượt. Nhưng mỗi lần tới đều có bụi, là một công trình lớn, tiếp theo còn phải dọn dẹp.

Người khác giúp dọn dẹp xong một lần đều đi hết. Hiện giờ chỉ có hai người họ. Phó Cầm Duy kéo Lục Ngọc rời đi.

Trong tay Lục Ngọc còn đang cầm giẻ lau.

Cô nói: “Anh muốn dẫn em đi đâu vậy?”

Phó Cầm Duy cũng không nói, vào trong thôn mượn một chiếc xe đạp, bế Lục Ngọc ngồi lên yên sau, chở cô đi. Hai người đều thường xuyên đi ra ngoài nên không khiến ai chú ý cả! .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================

Ở bên ngoài, gió vừa thổi qua, Lục Ngọc ôm chặt eo Phó Cầm Duy, có thể cảm nhận được trên eo anh rắn chắc có lực.

Gió mùa thu rất thoải mái, Lục Ngọc có hơi buồn ngủ, dựa đầu lên lưng Phó Cầm Duy.

Đợi khi cô tỉnh lại, phát hiện mình thế mà thật sự ngủ thiếp đi, hơn nữa trên lưng Phó Cầm Duy còn có vết nước dãi rất khả nghi. Lục Ngọc đỏ mặt, sau đó nhìn kỹ xung quanh, thế mà lại là trại heo ở huyện thành.

Sau khi tới nơi, hai người xuống xe. Phó Cầm Duy nhờ bảo vệ gọi Lưu Bàng. Qua một lúc lâu, Lưu Bàng đi ra, nhìn thấy Lục Ngọc, trong mắt có chút kinh hỉ: “Như thế nào, chuyện đó cô đồng ý rồi?”

Lục Ngọc mù mịt, không biết anh ấy nói chuyện gì. Sau đó nhìn Phó Cầm Duy.

Phó Cầm Duy nói: “Là thế này, cậu ta nói có thể lấy được lòng heo và đầu heo, giò heo miễn phí, hỏi có thể hợp tác không.”

Lưu Bàng là con trai của trưởng trại heo, có bản lĩnh có thể làm được những thứ này. Nhìn trúng tay nghề của Lục Ngọc, muốn hợp tác với cô, biến những thứ này thành đồ ăn, sau đó bán đi.

Trước đây anh ấy nói với Phó Cầm Duy, Phó Cầm Duy sợ Lục Ngọc mệt nên không đồng ý.

Bây giờ đã khác xưa, họ thiếu tiền.

Lục Ngọc ở bên cạnh nghe xong liền sáng mắt.

Cô nói: “Chỗ anh rốt cuộc có bao nhiêu lòng heo?” Trước đây lúc cô ở nhà họ Phó từng làm một lần, thiếu chút gia vị, thứ như dầu lại bị mẹ chồng quản nghiêm, không bỏ bao nhiêu dầu.

Chỉ làm một lần như vậy, ngon tới mức họ mê đắm. Nếu làm hẳn hoi chắc chắn có thể ngon hơn nữa.

Lưu Bàng nói: “Các người theo tôi.”

Họ đi qua trại heo, đến kho lạnh lớn bên này. Trong kho lạnh ở đây có rất nhiều heo đã mổ xong, đều bị chặt ra làm đôi, nhìn sạch sẽ lại vệ sinh.

Lưu Bàng nói: “Số thịt này đều là vận chuyển vào tỉnh.” Họ chỉ cần thịt heo loại một, còn giò heo, đầu heo, lòng heo các loại đều tự xử lý toàn bộ.

Lưu Bàng dẫn họ tiếp tục đi vào trong. Có sáu cái tủ lạnh to, mở ra xem, bên trong toàn là những thứ này, Lưu Bàng nói mỗi một tủ lạnh ít nhất hai ba trăm ký.

Anh ấy còn nói: “Bây giờ mỗi ngày đều có thêm một tủ lạnh lòng heo, đã không có đủ tủ lạnh để dùng nữa.”

Thứ này bán cho người khác đều lấy giá rất rẻ.

Đối với trại heo trong huyện mà nói, chút tiền này có cũng được không có cũng được.

Trước đây họ đều bán đi.

Năm nay Lưu Bàng có suy nghĩ riêng, anh ấy muốn kiếm chút tiền, để dành sau này phải lấy vợ.

Bèn nói với cha anh ấy, cha anh ấy dứt khoát giao những thứ này cho anh ấy xử lý.

Hoặc là bán đi, hoặc là tự xử.

Lưu Bàng có lòng muốn tự xử, nhưng anh ấy không biết, bèn nhớ tới Lục Ngọc, nghe Phó Cầm Duy nói Lục Ngọc làm hàng vịt, bán rất chạy, những thứ lòng heo này ngon hơn cổ vịt nhiều.

Vừa hay có điều kiện tiện lợi này!