Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 200: Không có tính tích cực học tập




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trưởng thôn nghĩ ngợi nói: “Sau này mở họp, cô nhắc chuyện này trong cuộc họp.” Ông ta cảm thấy vẫn là người trẻ đầu óc linh hoạt, cách nghĩ và kiến nghị này đều không tồi.

Mở lớp xóa mù chữ mang tính tổng thể trong thôn, đây vẫn là lần đầu tiên.

Lục Ngọc nhắc chuyện này trong đại hội cán bộ thôn, nhận được hưởng ứng của mọi người.

Cán bộ thôn khác không phải bởi vì cảm thấy kiến nghị này tốt, chỉ là không muốn để những người kia rảnh rỗi sinh nông nổi.

Cộng thêm trưởng thôn cũng coi trọng chuyện này, cán bộ khác thuận nước đẩy thuyền, rất nhanh đã đồng ý.

Chuyện giáo viên của lớp xóa mù chữ cũng được giải quyết rất tốt. Trong thôn có một số thanh niên trí thức, họ không có hi vọng về thành phố, rảnh cũng rảnh đó, vừa hay có thể tới dạy mọi người học tập viết chữ. . Hãy tìm đọc t𝑟ang chính ở _ t𝑟ùmt 𝑟uyện﹒vn _

Trưởng thôn thấy mọi người đều thích chủ ý này, nói: “Mọi người dốc sức lúc tuyên truyền một chút, để các lão hương thân đều tới học!” Ông ta biết người trong thôn như thế nào, bình thường làm việc còn được, bảo họ học, ai cũng trốn.

Chuyện trong thôn sẽ mở lớp xóa mù chữ nhanh chóng truyền ra.

Phản ứng của thôn dân không tích cực giống như tưởng tượng, tuy đến lớp xóa mù chữ có điểm công, nhưng trong thôn keo kiệt, điểm công rất ít, học hai ngày mới cho nửa điểm công.

Còn chưa học đã có người nản lòng: “Tôi đã lớn tuổi rồi, năng lực học tập cũng giảm, không học đâu.”

“Đúng đúng đúng, học tập là chuyện của người trẻ các người!” Họ không muốn học, thà phát ngốc ở nhà cũng hơn đọc sách viết chữ, cả đời họ chưa từng đọc sách, bây giờ đọc sách, đầu giống như nổ tung.

“Lúc nhỏ còn không học, bây giờ học gì, không học không học, trong nhà tôi còn một đống việc kìa!”

“Tôi cảm thấy học cũng không có ích gì, Phó Cầm Duy học rồi thi đỗ đại học, cuối cùng vẫn quay về huyện!” Kém xa so với cổ đại, cổ đại còn có thể làm quan lớn.

Người bên dưới cười nói: “Nói giống như dễ vào cung tiêu xã lắm vậy, người ta chính là có năng lực này mới ăn cơm nhà nước, cưới được Lục Ngọc!” Mọi người cười ha ha, những người này trong thôn lắm mồm, buôn chuyện, người bình thường không đuổi kịp họ.

Trưởng thôn thấy tính tích cực của mọi người không cao, tuyên bố: “Tất cả mọi người phải đi học, nếu ngay cả tên của mình cũng không biết viết, còn ra cái giống gì?”

Sau đó ông ta lại bổ sung nói: “Chú xem qua Dương Bạch Lao đó là bị ép ký tên chấp thuận như thế nào không, nếu ông ta biết chữ, sao lại bị con gái mình bán chứ?”

Mọi người ở đó cãi cùn nói biết tên của mình nhưng chẳng qua là không biết viết.

Trưởng thôn thấy nói nhiều nhưng mọi người vẫn cứ cự nự, nói: “Biết không, lần sau bình chọn thôn tiên tiến, có quy định tỉ lệ mù chữ không thấp hơn năm mươi phần trăm mới được! Nếu muốn xóa mù chữ thành công, phải biết được hai trăm chữ hán, biết viết tên có gì ghê gớm!”

Người trong thôn đều có cảm giác vinh dự khó hiểu.

Nếu nói là vì bản thân họ, họ sẽ không nguyện ý học.

Nhưng nếu nói là để tập thể nở mày nở mặt, để thôn làm thôn tiên tiến gì đó, mọi người có vài phần nhiệt tình.

Còn có người ở bên cạnh nói với trưởng thôn: “Thế này đi, tôi đưa cho chú một cách, chú bảo Lục Ngọc tiếp tục nấu ăn cho chúng tôi, như vậy đảm bảo tất cả mọi người đều tới học.”

Trưởng thôn tức giận đến bật cười: “Chú tưởng tôi ngốc à, để con bé nấu cơm, lương thực cả thôn đều không đủ ăn!” Trước đây lúc vụ thu để cô nấu vài ngày, khá lắm, bảy ngày ăn hết lương thực cho một tháng!

Bây giờ trưởng thôn nghĩ lại vẫn tiếc đứt ruột.

Trưởng thôn vừa nghe họ còn muốn Lục Ngọc nấu ăn, có hơi nóng giận, nói với họ: “Cút cút cút, học hay không thì tùy.”

“Bên ngoài muốn học còn phải đưa tiền cho thầy cô, đây không thu tiền của mấy người, mấy người còn đẩy qua đẩy lại, cút, đều không phải thứ tốt gì!”

Trưởng thôn rất tức giận, không biết sao vừa nói tới học tập, những người này lại không tình nguyện như vậy.

Trưởng thôn nói lời th ô tục vô lễ, nhưng mọi người lại cười hi hi, đều đã quen rồi.