Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 198: Yêu cầu nấu ăn dở




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vụ thu còn phải kéo dài năm sáu ngày, thật hi vọng bữa nào cũng có thể ăn được đồ ăn cô nấu.

Tuy trưởng thôn nói đùa không để Lục Ngọc nấu ăn nữa.

Nhưng hết cách, thực lực của cô quá mạnh, sau khi ăn cơm cô nấu xong, mọi người đều bị chinh phục, tiếng hô gọi Lục Ngọc nấu ăn đều rất to.

Ngày thường trưởng thôn sẽ không chiều thôn dân, nhưng bây giờ dù sao cũng là vụ thu.

Là thời khắc quan trọng, thôn dân đưa ra yêu cầu nhỏ, đương nhiên phải cố gắng đáp ứng.

Trưởng thôn tìm tới Lục Ngọc nói: “Lục Ngọc à, cơm nước mấy ngày nay chỉ có thể làm phiền cô rồi, để các thím phụ cô, cô phụ trách một ngày ba bữa của mọi người. Chỉ cần cô nấu xong ba bữa này, coi như là một chuyện đại công!

Lục Ngọc nói: “Nhưng hôm nay trực đêm…”

“Không cần, trong thôn nhiều người như vậy, không cần cô tới trực đêm.”

Nấu đồ ăn xong là được.

Nhưng trưởng thôn vẫn nói với Lục Ngọc: “Cô nấu cũng không cần nấu quá ngon, chỉ cần ngon hơn bình thường một chút xíu là được!” Ngày ngày ăn như vậy, ai chịu nổi?

Chủ yếu là túi thóc của ông ta không nhiều.

Lục Ngọc cười nói: “Cháu thử xem!” Vẫn là lần đầu tiên bị yêu cầu nấu ăn dở đi một chút.

Trưởng thôn vẫn khá thiên về thôn dân. Mấy hôm nay, mỗi ngày đều đặt năm ký thịt với hàng thịt heo, lại mua hai mươi lăm ký dầu đậu, các loại lương thực cũng đầy đủ.

Những người đàn ông đô con trong thôn ai cũng ăn hăng hái!

Đồ ăn do thím đầu bếp trước đây nấu dở, mọi người chỉ ăn nửa no, buổi tối về nhà còn phải ăn một bữa nữa.

Bây giờ Lục Ngọc nấu, cả thôn đều ăn cơm tập thể, bất luận là người lớn trẻ con, đồ ăn giảm rõ rệt.

Ngay cả mấy lão giáo sư ăn cơm Lục Ngọc nấu đều khen ngon.

Cơm tập thể vốn ngon, lại là cơm ăn sau khi làm việc, mức độ ngon quả thật không có gì so được. Mọi người hăng say bàn về tay nghề nấu nướng của Lục Ngọc, chỉ cần chụm lại liền bắt đầu nói, đồ ăn đơn giản ở trong tay cô cũng có thể nấu ngon như thế, vô cùng thần kỳ!

Cho dù Lục Ngọc nấu một nắm mì cũng ngon hơn người khác nấu.

Vốn dĩ Lục Ngọc là nữ cán bộ đã rất nổi bật, tài năng nấu nướng này lại được mọi người phát hiện, càng nhìn càng cảm thấy Lục Ngọc chỗ nào cũng tốt.

Vụ thu tổng cộng kéo dài những bảy ngày.

Bảy ngày này là bảy ngày mệt nhất mà Lục Ngọc biết. Tuy trong thôn làm đảm bảo hậu cần cơm ngon nước ngọt cho mọi người, nhưng gần như mỗi một sức lao động đều tróc một lớp da, m.á.u tươi tràn thấm đẫm càng là chuyện thường thấy.

Cuối cùng cũng gặt xong lương thực, chất xe chuyển tới kho lương thực.

Bên kia kiểm kê nhập kho, trong thôn mới thở phào một hơi, trưởng thôn hạ lệnh nói nghỉ ngơi mười ngày.

Người trong thôn đều rất vui, có mười ngày nghỉ phép, đều muốn nhân cơ hội vào huyện dạo chơi.

Đám trẻ con đều hăng hái hơn bình thường rất nhiều.

Có chị dâu tìm Lục Ngọc nói: “Chị muốn đến cung tiêu xã mua một ít vải rẻ, bên đó có không?” Bọn họ ngại hỏi Phó Cầm Duy.

Phó Cầm Duy cương trực, mọi người đều biết, muốn hỏi thử Lục Ngọc.

Vải giá rẻ trong cung tiêu xã có một vài vết ố bẩn, dễ xử lý, nhưng không bán ra ngoài, bình thường đều là tiêu hóa nội bộ, người ngoài rất ít biết.

Trước đây hình như Lục Ngọc nghe chủ nhiệm cung tiêu xã nhắc tới một lần, nói: “Hình như có, em đi hỏi cho chị!”

Lời vừa dứt, người bên cạnh cũng nghe thấy, vội vàng nói: “Nhà chị cũng muốn, anh Đại Tráng của em đã lâu rồi không may đồ mới!”

“Nhà chị cũng muốn! Nếu loại vải này rẻ, mua nhiều chút.” Người xung quanh vội vàng ghé tới, sợ cơ hội chiếm hời này bỏ rơi họ.

Lục Ngọc nói: “Được, em hỏi một lượt.” Cô rất sảng khoái.

Mấy chị dâu nghe vậy càng thêm lấy lòng Lục Ngọc, trong lòng cũng có chút tâm tư, có người quen ở nơi như cung tiêu xã, quả nhiên khác hẳn.

Tối đó Lục Ngọc bèn hỏi Phó Cầm Duy.

Phó Cầm Duy nói: “Có thì có, nhưng anh kiến nghị em đừng ôm lên người.” Anh là người không thích phiền phức, trước đây có người nhờ anh, anh đều từ chối, bây giờ không ai dám đi nhờ anh nữa.