Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 173: Xây chuồng heo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bác gái Lục có chút ngây ngốc, còn muốn khuyên tiếp, bà nội Lục ở chỗ Lục Ngọc không chiếm được tiện nghi gì, lửa giận đều trút hết lên người bác gái Lục, nói: “Được rồi, ngày ngày không làm việc gì, cứ dòm ngó người ta. Đã một đống tuổi cũng không chê xấu hổ.”

Bà nội Lục thực sự có chút vô sỉ, những lời bình thường người khác dùng để chửi bà ta, nay lại đập hết lên đầu bác gái Lục.

Bác gái Lục bị những lời bắt cóc đạo đức này đập cho cứng họng cả buổi. Da mặt vẫn luôn nóng hừng hực. Hận muốn chế.t nhưng lại không dám nói bà nội Lục, sợ lại khiến bà ta nói chuyện khác.

Toàn thân bác gái Lục run giống như cái sàng, không chịu nổi người khác nói mình.

Lục Ngọc không động một binh một tốp đã thỉnh đi hai nhân vật như “thái tuế trấn núi” này.

Nhìn thấy hai mẹ con này chửi mắng nhau rời đi, Lục Ngọc nói chuyện năm đó. Năm đó bà nội Lục đuổi cả nhà cô ra ngoài, còn vơ vét rất nhiều tiền bạc. Nói có chế.t già cũng không lui tới nữa.

Chuyện này bà ta không thừa nhận cũng không được, năm đó ầm ĩ rất lớn, nửa thôn đều biết.

Lục Ngọc u uất nói một câu: “Lúc xin bà ta giúp bà ta không tới, sau này kiếm được tiền, muốn tới hưởng ké, đâu có dễ.”

Người bên cạnh tụm năm tụm ba nói: “Chứ gì nữa, lúc bà nội của cô còn trẻ đã biết chiếm tiện nghi rồi.”

“Giúp nhà con trai làm chút việc thì làm sao?”

“Người này à, chính là giỏi làm trời làm đất, may mà mẹ chồng tôi không giống bà ta, nếu không thật sự không biết sao.”

Lục Ngọc hù dọa bà nội Lục vài câu, sau khi đuổi người đi, cô nói: “Chuồng heo xây chưa?”

Trưởng thôn thuộc phái thực làm, dù sao thì việc đồng áng cũng không nhiều, gạch ngói đều có sẵn, người cũng có sẵn, muốn xây cái chuồng heo không tốn gì.

Mẹ Lục nói: “Lúc mẹ tới bên đó đang xây, xây rất to. Mẹ định quay về làm mấy món cho họ.” Nói thế nào cũng là xây giúp nhà họ, không có tiền cũng phải thể hiện một chút, kết quả về nhà đã bị bà nội Lục vướng chân.

Tiêu Thái Liên nói: “Vừa hay chúng tôi cũng rảnh, rửa rau nhặt rau giúp chị không thành vấn đề.”

Chị ba Phó nhanh miệng nói: “Để em Ngọc nấu đi, đồ em ấy nấu ngon.” Được tài nấu nướng của cô gánh, bây giờ miệng người nhà họ Lục đều kén chọn rồi!

Lục Ngọc nấu, cho dù chỉ là rau xanh xào cũng ngon hơn món ăn bọn họ dày công nấu.

Lục Ngọc nói với cha Lục: “Cha đi mua năm miếng đậu phụ tươi. Hôm nay làm bánh nướng, hầm đậu phụ, lại xào thêm món rau khô.” Bây giờ Lục Ngọc sắp xếp một bàn đồ ăn không hề tốn chút tâm tư nào.

Còn nói: “Lúc cha về nói với họ một tiếng, Hôm nay con nấu, xem thử đại khái có bao nhiêu người.”

Con người cha Lục không có chủ kiến chủ ý gì. Nhưng từ nhỏ đã cực kỳ nghe lời. Trong nhà không có ai có thể làm chủ, thấy Lục Ngọc nguyện ý thu xếp, hoàn toàn nghe theo.

Đậu phụ tươi không đắt, trong ngõ đậu phụ có bán.

Các thím xung quanh cũng nhàn, đều tụ tập trong sân, nói: “Chúng tôi cũng giúp rửa rau.” Dù sao rảnh cũng rảnh đó.

Lục Ngọc ra phía sau làm một chậu bột ngô thô lương, lại trộn chút bột mì trắng và bột khác, thêm nước bắt đầu nhào bột.

Qua một lúc, đậu phụ đã mua đủ! Cha Lục nói: “Có hơn bảy mươi người. Một ngày đã có thể xây xong.” Chuồng heo khác với nhà người ở, chất gạch lên, bôi chút xi măng trát bằng phẳng là được.

Mọi người xâu chuồng heo nghe nói nhà họ Lục cung cấp ăn uống, ai cũng gắng sức. Nhà họ Lục là gia đình hậu đạo, có thế nào cũng ngon hơn rau cải trắng hầm trong nồi cơm tập thể, họ đã ăn ba bốn tháng rồi!



Sau khi Lục Ngọc tính toán trong lòng, bắt đầu nấu đậu phụ kho tương.

Sau khi bỏ đậu phụ vào nồi đã ngửi thấy mùi thơm.

Mấy bà mấy chị đứng lên nhìn nói: “Trước đây chồng tôi nghe chú ba Phó nói Lục Ngọc nấu ăn ngon, là thật nè.” Đậu phụ cũng có thể nấu ra mùi thơm này!

Tiêu Thái Liên cười có chút kiêu ngạo. Mặc kệ thứ gì vào trong tay Lục Ngọc, nấu luôn ngon hơn người khác nấu.

Cưới Lục Ngọc, người nhà họ Phó đã ăn được rất nhiều bữa ngon.

Đồ ăn do Lục Ngọc nấu quả nhiên nhận được đánh giá tốt đồng nhất của mọi người.