Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 167: Hướng về nhà mẹ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trưởng thôn Vương đã suy tính kỹ lưỡng mới nói, gạch nát ngói vỡ trong thôn có! Đàn ông trong thôn cũng nhiều, tùy tiện bỏ ra một tốp người, làm một ngày một buổi đã đủ xây xong chuồng heo.

Nếu cha Lục nuôi mười con heo, có ba con thuộc về thôn. Nếu nuôi trăm con, ba mươi con thuộc về thôn.

Lục Ngọc nói: “Thế thì cha mẹ cháu thiệt quá.” Heo con không rẻ, còn có thức ăn, nuôi sống một con heo ít nhất mất một năm, ăn uống đều do nhà họ Lục chi, gánh vác áp lực quá lớn.

Trưởng thôn Vương nói: “Vậy cũng hết cách, trong thôn nhiều người như vậy.” Có một số lời trưởng thôn không nói rõ nhưng Lục Ngọc lại nghe hiểu.

Không bỏ chút máu, không lấy được việc làm ăn lớn như vậy.

Trong thôn nuôi heo là chuyện tốt, bao nhiêu người đang nhìn.

Mẹ Lục không dám nói gì trước mặt trưởng thôn, càng đừng nói là lấy lý biện chứng.

Thấy Lục Ngọc đàm phán xong chuyện này, còn ký một bản hiệp định bí mật với thôn. Sau ba năm, chỉ cần nhà họ Lục cho ra hai 10 tấn lương thực thì có thể chuộc lại bản hiệp định này với thôn, quyền nuôi heo đều giao hết cho họ.

Đây là trong thôn bí mật ký với Lục Ngọc, sẽ không nói ra ngoài.

10 tấn lương thực, cha mẹ Lục ở bên cạnh cũng không dám nói chuyện, thầm cảm thấy Lục Ngọc quá bạo gan.

Sau khi trưởng thôn Vương đi, trong lòng mẹ Lục vẫn đang thấp thỏm.

Lần trước lúc Lục Ngọc ăn thịt heo từng nói một lần, khi đó mẹ Lục tưởng cô đang đùa, mơ hồ cho qua, không để tâm, bây giờ mới biết Lục Ngọc nghiêm túc.

Lén họ giải quyết phiền phức xong hết.

Trong lòng vừa vui mừng vừa căng thẳng, trước đây hai vợ chồng họ ra ngoài làm một chút kiếm chút điểm công, miễn cưỡng ăn qua bữa.

Bây giờ Lục Bình trong nhà không thể làm việc, còn cần phải đi lấy thuốc thường xuyên, còn có Lục Bảo. Ăn uống có hơi thiếu thốn. Bây giờ lương dầu trong nhà đã ăn tới đáy, mấy hôm trước, mẹ Lục còn mang 25kg dầu đậu nành đổi thành thô lương, như vậy có thể chống đỡ được ăn uống trong ba tháng!

Nhưng phương thức dỡ tường đông lấp tường tây này cũng không dùng được lâu, trong nhà quá nghèo.

Có trại nuôi heo, đây là cái bánh từ trên trời rơi xuống, đập cho họ không biết làm sao mới tốt.

Lục Ngọc nói: “Chuyện đất đai có trưởng thôn sắp xếp, heo con và kỹ thuật, con rể của mẹ có bạn ở trong trại heo, tới lúc đó sẽ dạy cho cha mẹ.” Như vậy chỉ cần họ chăm tốt bầy heo này là được.

“Vậy chúng ta bắt mấy con?” Trước đây mẹ Lục không dám nghĩ, nhưng bây giờ thật sự rơi lên người bà, lập tức dạt dào cảm xúc.

Lục Ngọc nói: “Trước tiên nuôi một ít thử đã.”

Nếu theo cô, hận không thể một lần bắt mười con heo con, nhưng chuyện này không thể nôn nóng, còn phải tiến hành theo trình tự.

Cha Lục nói: “Con yên tâm, chắc chắn không để con mất mặt.” Ông là người thành thật, không biết nói lời hoa mỹ, đây đã là cực hạn mà ông có thể hứa!

Lục Ngọc nói: “Vậy tới lúc đó con ăn thịt heo, có thể muốn ăn lúc nào thì ăn rồi.”

“Ừm.” Cha Lục mỉm cười.

Lục Ngọc bận rộn một trận, có hơi mệt, muốn quay về ngủ một giấc. Vừa về nhà họ Phó đã nhìn thấy Tiêu Thái Liên, bà nói: “Vợ thằng tư, có phải con cho cha mẹ con nuôi heo không?”

“Vâng.” Chuyện này cũng không có gì để giấu, cha mẹ cô làm việc tỉ mỉ, người cũng thích sạch sẽ, siêng năng, chỉ là không có nghề nghiệp tốt, cuộc sống vẫn luôn túng thiếu. Chuyện trại nuôi heo này vừa hay thích hợp với họ.

Sắc mặt Tiêu Thái Liên có chút khó coi, bà là người nhàn rỗi, mỗi ngày trông cháu, thuận tiện làm chút việc lặt vặt, tùy tiện nói chuyện với người ta, có được tin tức cũng nhanh!

Chuyện này tạo ra động tĩnh không nhỏ trong thôn. Còn có những người đàn bà mồm mép kia, nhìn thấy bà còn cố tình nói: “Lục Ngọc kết hôn vẫn hướng về nhà mẹ, chuyện nuôi heo tốt như vậy, sao không cho các người chứ! Uổng cho các người vừa cho ba trăm tệ sính lễ, vừa mua xe ba bánh.”

Gây sự cấp thấp như vậy, Tiêu Thái Liên dĩ nhiên là chửi người đó một trận, không thể để người ngoài cười chê. Nhưng về tới nhà vẫn có chút tức giận.