Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 160: Cầu người chi bằng cầu mình




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thôn Đại Vũ lợi hại, vốn dĩ là thôn không có cảm giác tồn tại gì, một món mì hải sản đã khiến thôn Đại Vũ nhận được nhân duyên không tồi trong các thôn, còn biểu hiện tốt như vậy trước mặt lãnh đạo lớn.

Lục Ngọc lợi hại, có một người như cô có thể gánh mười người!

Lãnh đạo cũng hứng thú, nói: “Đồng chí Lục Ngọc, tôi từng xem báo cáo cô cứu người. Không tồi, giác ngộ rất cao. Vậy cô nói cách nhìn của mình với thôn, hoặc có ý kiến gì cũng có thể nói.”

Hơn năm mươi cặp mắt bên dưới đều đang nhìn Lục Ngọc, muốn biết cô có thể nói ra gì.

Bình thường người bên dưới đều sẽ suy đoán tâm tư của người bên trên, về cơ bản lãnh đạo huyện cũng chỉ khách sáo như vậy, ai cũng không thể nói thật.

Tuy đây là lần đầu tiên Lục Ngọc vào huyện tham gia hội nghị, nhưng lại không hề sợ hãi chút nào, nói: “Thôn quê phải tự mưu cầu đường ra, cùng giàu có, kiến thiết nông thôn mới!”

Lời này vừa dứt, không ít lãnh đạo đều ghé tai nhau nói gì đó.

Lời này là khẩu hiệu thoát nghèo sau này, nhưng ở thập niên 80 nói ra lời này lại vô cùng mới mẻ.

Thôn giống như con bò vàng, làm nhiều nhất, ăn ít nhất, không có một câu oán than.

Quốc gia lớn như thế, đâu đâu cũng muốn mưu cầu phát triển, so với dựa vào người khác, chi bằng tự mình nghĩ cách mưu cầu làm giàu.

Cầu người chi bằng cầu mình, trước nay đều như vậy!

Tuy câu nói này của Lục Ngọc đơn giản, nhưng lại khiến lãnh đạo huyện suy nghĩ ra ý vị khác nhau.

Lãnh đạo gật đầu: “Đồng chí Lục Ngọc là người nhỏ tuổi nhất ở đây nhưng cũng là người có tầm nhìn nhất, không tồi.”

Người bên dưới đều có chút ngưỡng mộ, lãnh đạo không thích khen ai, hôm nay đã khen Lục Ngọc mấy câu rồi.

Trưởng thôn Vương ở bên cạnh càng tự hào.

Xưởng trưởng Lưu của xưởng phân bón và xưởng trưởng Chu của xưởng gang thép nhìn Lục Ngọc đến sáng mắt, tuổi nhỏ như vậy, nói chuyện cũng lưu loát phóng khoáng, là một hạt giống tốt! Nếu bồi dưỡng thêm, càng lợi hại. Xưởng quốc doanh lớn giống như bọn họ luôn có cơ hội đi công tác dự họp và phát biểu, trước đây muốn lựa chọn vài cán bộ dự bị trong đơn vị, cực kỳ khó chọn, lúc này không hẹn mà cùng nhìn trúng Lục Ngọc.

Một buổi hội nghị kéo dài tới năm giờ chiều, sau khi xong việc, lãnh đạo cùng xưởng trưởng cục trưởng khác quay về. Họ còn phải họp riêng.

Nhưng thư ký của lãnh đạo ở lại, nói với Lục Ngọc: “Cách nghĩ kiến thiết nông thôn mới đó của cô rất hay, quay về viết một bản tài liệu nộp lên.”

Tuy thư ký không nói thẳng nhưng đã ám thị với Lục Ngọc, bản tài liệu này là nộp cho lãnh đạo, một bước lên trời.

Mỗi ngày lãnh đạo phải làm rất nhiều việc, không phải tài liệu của ai cũng sẽ đọc. Bây giờ điểm tên Lục Ngọc, có thể thấy họ hài lòng về cô cỡ nào!

Lục Ngọc gật đầu, thư ký mới rời đi.

Khỏi phải nói trưởng thôn Vương vui vẻ nhường nào. Sau đó mấy trưởng thôn đều ngưỡng mộ trưởng thôn Vương nói: “Thôn các ông kiếm đâu ra một cô gái thông minh như vậy.”

Trưởng thôn Vương cười nói: “Thôn chúng tôi người tài đất linh.” Ông ta cũng có chút bay bổng.

Lục Ngọc thì lần lượt xin số điện thoại và địa chỉ gửi thư, nói sau này nếu có chuyện tốt, dẫn mọi người cùng làm giàu.

Nếu lời này nói trước cuộc họp, chắc chắn mọi người sẽ cười phụt cô suy nghĩ viễn vông. Nhưng bây giờ ngay cả lãnh đạo lớn cũng coi trọng cô, họ cũng không dám coi thường.

Chỉ thấy Lục Ngọc ghi một chuỗi thông tin liên lạc. . Chươ𝗻g‎ 𝓶ới‎ 𝗻hất‎ tại‎ ⩵‎ T‎ 𝐫U𝓶T𝐫u𝑦ệ𝗻﹒V𝗻‎ ⩵

Trưởng thôn Bạch đánh tiếng với mấy trưởng thôn thuận đường, vừa hay có xe kéo chở họ đi một đoạn.

Trưởng thôn Bạch nhìn Lục Ngọc còn đang ở đó xin thông tin liên lạc, nói với trưởng thôn Vương: “Thật sự vượt mặt chúng tôi rồi!”

Ông ta mang theo cơm ngon, lại lái máy kéo, nghĩ có thể nở mày nở mặt một phen, ai ngờ danh tiếng đều bị người khác giành mất.

Trưởng thôn Vương cười nói: “Con bé chu đáo xưa giờ.” Trong lòng cũng đang cảm khái, hai vợ chồng nhà họ Lục tre xấu sinh ra măng tốt. Người khác còn đang chê cười cha mẹ Lục Ngọc không sinh được con trai, đó là họ không nhìn thấy biểu hiện của cô trong huyện.

Có đứa con gái như vậy, cho dù lấy mười đứa con trai, ông ta cũng không đổi!