Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 156: Mì hải sản




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chủ sạp bánh quẩy tức tới đỏ mặt rướn cổ: “Các người đều đi hết, tôi chiên nhiều như vậy bán cho ai?” Bánh quẩy vừa phí dầu vừa phí bột, chi phí không ít.

Trưởng thôn khác nói: “Đó là do chú tự chiên.”

“Đúng vậy, cũng không phải chúng tôi bắt chú chiên.’

Nói xong đi vào sân! Họ đông người, nếu đều xúm ở đây cãi vã, kinh động bác gái cờ đỏ trên con phố này. Tới lúc đó dẫn cảnh sát tới sẽ rất mất mặt.

Chủ sạp bánh quẩy ở đó tức giận, thầm nói bên trong chỉ có một túi muối, nước muối nấu mì, khó ăn, sau đó vẫn phải tới chỗ anh ta mua. Tới khi đó tăng giá lên, một cái bảy hào, thích ăn hay không thì tùy!

Chủ sạp bánh quẩy lập xong kế hoạch báo thù, ở đây đợi họ cầu anh ta mua bánh quẩy.

Trong sân, trưởng thôn Vương nhìn thấy Lục Ngọc mua hai cuộn mì vắt, không mua nước ngọt cho cô, trong lòng cũng tán thưởng cô chu đáo.

Nếu đã mua đồ về, ai cũng biết làm người tốt. Trưởng thôn Vương nói: “Người chưa ăn cơm, đợi lát nữa ăn mì. Tốt xấu gì cũng lót dạ một chút.”

Như vậy, ngược lại sẽ lộ chuyện họ vừa rửa nồi vừa nấu mì, lãnh đạo biết đều sẽ khen, phải có giác ngộ cao nhường nào mới có thể làm vậy.

Bình thường đều là trưởng thôn và phần tử tiên tiến các thôn muốn liên lạc còn không được. Một bát mì này đã kéo gần khoảng cách với nhau, hời.

Không cần tốn tiền cũng có đồ ăn, những người khác cũng rất vui, đi tới rửa bát rửa đũa đợi.

Có trưởng thôn cũng cảm khái trưởng thôn Vương dùng ít tiền thu mua lòng người, nhưng họ không mô phỏng được.

Vùng họ có chút truyền thống, đàn ông rất ít khi vào bếp, người tới đây, rất nhiều người ngay cả bắt bếp cũng không biết, càng đừng nói để họ nấu ăn.

Lục Ngọc nấu một nồi nước lớn, rửa sạch hải sản nhỏ, bỏ vào trong nồi nấu. Chẳng mấy chốc mùi thơm đã bốc lên. Lục Ngọc đập hai cái trứng gà, sau khi đánh tan, đổ trứng vào.

Mùi vị thanh đạm tươi thơm chui thẳng vào trong mũi.

Cơm thịt kho của trưởng thôn Bạch bọn họ cũng không còn thơm nữa, đợi sau khi nước sôi, Lục Ngọc bỏ hai nắm mì vắt vào, không ngừng khuấy đảo đề phòng dính vào đáy nồi.

Chẳng mấy chốc mì vắt đã nổi lên. Lục Ngọc bỏ thêm một chút muối, nấu hai phút, bắt đầu múc cho mọi người.

Mì hải sản, người nhiều mì ít, mỗi người cũng chỉ được nửa bát, một nồi mì to đã cạn đáy. Lúc đói đến mức kiệt quệ, một bát mì hải sản nóng hổi, vận khí tốt còn có thể vớt được trứng kết mảng.

Nguyên liệu đơn giản như vậy, nhưng lại cực kỳ ngon.

Chỉ nửa bát nhỏ như vậy, ai cũng không nỡ ăn thoải mái. Họ chỉ ăn từng miếng nhỏ mì, ngược lại cũng là một kỳ cảnh.

Thi thoảng ăn được hải thố, sò hến các loại, càng thêm tươi ngọt, nâng vị.

Ăn tiết kiệm, nửa bát cũng hết!

Lần này mọi người nhìn Lục Ngọc không còn là sự tôn kính đối với phần tử tiên tiến lúc trước, còn có chút nhiệt tình khó hiểu.

Mùi thơm bay đầy sân, người mua bánh quẩy trước đó hối hận muốn chế.t, không ăn ké được mì, khỏi phải nói là tiếc nuối nhường nào!

Nhưng chút mì này cũng không đủ lót bụng, con sâu đói cũng bị khều ra, hận không thể ôm nồi ăn. Các trưởng thôn và đại biểu nhìn nhau, lập tức hiểu ý.

Mọi người đều chưa ăn đủ, nhưng họ lại là đàn ông, ngại nhờ Lục Ngọc nấu thêm một phần, nhất thời đều nhìn sang trưởng thôn Vương.

Biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Lần đầu tiên trưởng thôn Vương thấy nhiều ông già như vậy làm ra vẻ như con gái mới lớn với ông ta, nổi hết da gà.

Trưởng thôn Vương phá tan ngượng ngùng trước, nói: “Sao vậy?”

Trưởng thôn khác chỉ đợi ông ta hỏi, ông ta hỏi vậy, có người nhanh miệng nói: “Đời này chưa từng ăn mì tươi ngon như vậy. Quá ngon, cũng…cũng chưa ăn no!”

Người nói chuyện này đã từng ăn mì trong sạp hàng bên ngoài rất nhiều lần, ngay cả quán cơm quốc doanh cũng ăn qua, nhưng thật sự không ngon bằng món mì này.

Lục Ngọc vội khiêm tốn nói: “Có thể chỉ là mọi người đói nên mới cảm thấy ngon.”

Gia vị bên trong chỉ có muối, toàn dựa vào hải sản nâng vị, độ lửa nấu và thời gian bỏ muối cũng rất quan trọng.

Trưởng thôn Lưu sợ cô nghĩ nhiều, nói: “Chúng tôi góp tiền đi mua ít mì, cô có thể vất vả làm thêm lần nữa cho chúng tôi không?”

Người xung quanh vội gật đầu, ánh mắt ai cũng tha thiết nhìn Lục Ngọc.