Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 153: Đói bụng ngồi nhìn người khác ăn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vừa vào đã bắt đầu hàn huyên với nhau.

Trưởng thôn Bạch có máy kéo, lần này lái tới, cạch cạch cạch khỏi phải nói uy phong bao nhiêu. Ông ta bị vây lại, lần lượt hỏi tính năng của máy kéo và các thứ liên quan.

Khiến trưởng thôn Bạch đắc ý vô cùng.

Trưởng thôn Vương không đi lên trước. Lục Ngọc ở bên cạnh lén lút hỏi ông ta: “Ai là đại biểu của xưởng phân bón ạ?”

Trưởng thôn Vương nói: “Người vẫn chưa tới, những người như họ khá bận, trước khi họp, có thể tới trước nửa tiếng đã không tồi rồi.”

Trong lòng Lục Ngọc cả kinh, nửa tiếng, muốn thuyết phục người ta bán phân quả thật là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Ột ột ột…

Bữa sáng Lục Ngọc không ăn được nhiều, lúc này đã đói rồi.

Không chỉ Lục Ngọc, người xung quanh cũng đều đói.

Nhà trưởng thôn Vương đã nấu cơm, nhưng vào huyện họp tuyên dương là một chuyện lớn. Bữa sáng ông ta chỉ ăn hai miếng, thấy Lục Ngọc đã muộn còn chưa tới, khiến ông ta rất lo lắng, quên mất chuyện mang theo cơm.

Những người khác cũng như vậy, tới trưa, trong bụng kêu ột ột.

Trưởng thôn các thôn và đại biểu tiên tiến da mặt vẫn rất dày, ai cũng rất bình tĩnh, dựa như tiếng kêu ột ột vang vọng đó không phải truyền ra từ trong bụng mình.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền tới mùi bánh quẩy chiên.

Lục Ngọc làm chậm trễ rất nhiều thời gian của trưởng thôn, bèn nói: “Trưởng thôn, chúng ta mua hai cái bánh quẩy ở đây ăn đi.”

Trưởng thôn lại nói: “Đừng mua ở đây, đắt.”

Trước kia trưởng thôn Vương từng dính bẫy này, không hỏi giá đã mua hai cái, ăn xong vuốt miệng, móc tiền ra muốn thanh toán, hỏi ra sáu hào, hai cái bánh quẩy mỗi cái ba hào, sao không đi cướp đi!

Thịt mới bao nhiêu tiền một cân. Nghe nói người bán bánh quẩy còn là đơn vị liên quan với bên này, người khác không cho bày bán, chỉ có một chỗ bánh quẩy này được bày hàng! Mỗi lần nắm bắt lúc họ họp, đi ra bày sạp, buổi trưa mọi người đói, luôn có vài người dính bẫy.

Thời gian dài, họ đều tự mang theo cơm hộp.

Lục Ngọc ồ một tiếng.

Trưởng thôn Bạch bọn họ mang theo cơm, lúc này cơm đã nguội, họ vào trong sân dựng cái bếp củi lên.

Đặt hộp cơm nhôm lên trên hâm nóng, lúc mở hộp cơm ra, trưởng thôn Vương thầm mắng một tiếng lão già.

Tên này đơn thuần là tới khoe của! Đậu đũa khô xào dưa chua, trên cùng hộp cơm phủ hai miếng thịt mỡ to, nổi dầu, thế này ai chịu nổi?

Quả nhiên, đại biểu và trưởng thôn các thôn vừa nãy cùng chịu đói nhìn thấy đều nuốt nước miếng, mọi người đang đói, trưởng thôn Bạch ở đây có cơm có rau còn có thịt, không phải chọc tức người ta thì là gì?

Đại biểu của Bạch Gia Thôn khiêm tốn hơn, khoai tây hầm cải trắng, khoai tây hầm lâu, nửa tan nửa nguyên nằm trong hộp cơm. Đây là lúc ngon nhất, tùy tiện trộm với cơm, không thua gì thịt.

Người tới sớm đều là người trong các thôn gần hơn, có người đi lên bắt chuyện: “Anh bạn, xa hoa nha! Hầm cải trắng còn bỏ mỡ heo.”

Đại biểu của Bạch Gia Thôn là một người đàn ông đôn hậu, nói: “Tôi cũng không biết, là vợ tôi nấu.”

Tuy mọi người đều lăm le nhìn anh ta ăn cơm, nhưng anh ta không hề có thói quen nhường. Nhiều người như vậy, mỗi người một đũa, đã hết rồi!

Thôn khác đều đang âm thầm đánh giá độ giàu có của Bạch Gia Thôn bọn họ, ghê gớm thật, lái máy kéo tới, chắc chắn họ giàu tới chảy dầu.

Người xung quanh thật sự rất thèm, không chỉ đồ ăn, còn thèm cuộc sống của thôn bọn họ.

Trưởng thôn Vương có quan hệ thân thiết với trưởng thôn Bạch hơn, nhìn lão già kia tươi cười là biết, cái nết thích khoe khoang này lại tái phát rồi!

Chuyện này cũng rất đáng giận, ai bảo vị trí thôn của họ tốt, trước giải phóng ai cũng là tá điền trường công. Đả đảo địa chủ, cuối cùng chia mảnh đất màu mỡ nhất cho họ!

Trưởng thôn Vương từng tới đồng ruộng của họ xem một lần, ồ, đất của người ta, thật sự là gieo một nắm giống, không cần chăm bón đã có thể phát triển thành đại thụ, ai làm mà không giàu?

Đâu giống thôn Đại Vũ bọn họ, đất tốt với đất xấu mỗi thứ một nửa, cũng may có cách ủ phân cứu rỗi, nếu không càng tệ.

Người mà, không chắc chắn sẽ gặp phải chuyện gì, cá mặn liền có thể trở mình!