Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 151: Làm vợ chồng thật sự




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Không có bất cứ phòng bị nào, trực tiếp tung sát chiêu, khiến Lục Ngọc ngay cả một cơ hội phản ứng cũng không có.

Tim Phó Cầm Duy đập bình bịch, quên hết những lời đã học được trước đó, chỉ biết nhìn Lục Ngọc.

Lục Ngọc nói: “Ngủ đi.” Quá đường đột, cô không biết đối mặt thế nào.

Phó Cầm Duy bất động, Lục Ngọc vừa hay có thể nhìn thấy lông mi của anh rất dài, anh nói: “Tôi biết tôi không phải người thành phố, nhưng nếu có thể điều chuyển công việc, tôi sẽ tranh thủ, sẽ cho em có một cuộc sống tốt đẹp.”

Lục Ngọc nói: “Anh muốn như thế nào?”

Có thể nghe thấy tiếng tim đập bình bịch trong không khí, không biết là tim ai đập to hơn.

Phó Cầm Duy nói: “Tôi muốn làm vợ chồng chân chính với em.”

Anh đã chịu đủ loại dày vò này, đàn ông đang lúc còn nhiệt huyết mỗi ngày ôm Lục Ngọc đi ngủ, những suy nghĩ vô sỉ hạ lưu trong lòng chưa từng ngừng nghỉ, đã tới gần điểm giới hạn.

Nhưng trong đầu còn có một suy nghĩ giới hạn, chính là không thể làm tổn thương Lục Ngọc.

Lục Ngọc nói: “Được.”

Trong khoảnh khắc, Phó Cầm Duy tưởng minh xuất hiện ảo thính. Sững sờ nhìn Lục Ngọc, nhịp tim bỗng nhiên to hơn, rung đau lồng ngực, tựa như tim không thể ràng buộc muốn nhảy ra ngoài.

Kinh hỉ tới quá đột ngột, anh khó mà áp chế tình cảm trong lòng, hôn cô ngã trên giường…hoang đường rất lâu. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================

Anh ôm chặt Lục Ngọc, thường dùng má cọ lên mặt cô, tục ngữ nói bỏ trong tay sợ mất, ngậm trong miệng sợ tan, trước đây còn cảm thấy câu này là một thủ pháp tu từ khoa trương. Bây giờ mới biết là thật.

Thật không biết làm sao trân quý mới được.

Sáng sớm hôm sau, Lục Ngọc dậy muộn.

Đợi khi thức dậy, Phó Cầm Duy vẫn còn ở trong phòng.

Nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, mặt Lục Ngọc đỏ lên, hỏi: “Sao anh còn chưa đi làm?”

“Xin nghỉ.” Anh biết tại sao những quân vương thời cổ đại kia không triều sớm rồi, mỹ sắc trước mặt, ai đi người đó không phải đàn ông.

Lục Ngọc chớp mắt. Phó Cầm Duy nói: “Người trong nhà đều ra ngoài rồi, anh bưng cơm vào cho em?”

Lục Ngọc hơi đau đầu, như thế chẳng phải sẽ bị cả nhà biết cô tham hoan (lạc) lười trốn trong chăn.

Lục Ngọc nói: “Anh mau đi làm đi, em cũng có chuyện khác.” Hôm nay cô phải cùng trưởng thôn vào huyện tham gia đại hội tuyên dương cá nhân tiên tiến.

“Mấy giờ rồi.” Trong lòng Lục Ngọc hơi hoảng, trong nhà chỉ có một chiếc đồng hồ cũ ở trong phòng mẹ chồng. Họ chỉ có thể dựa vào bản năng thức dậy.

Trưởng thôn còn nhiều lần nói với cô, bảo cô dậy sớm chút. Đây không phải là lỡ chuyện sao?

Vội vã mặc quần áo, ngay cả cơm cũng không màng ăn một miếng.

Khi dậy, Lục Ngọc lại có chút khó chịu, túng dục quả nhiên không tốt. Eo giống như gãy, được Phó Cầm Duy đỡ lấy, nói: “Xin lỗi, không biết hôm nay em còn có chuyện.”

Lục Ngọc nói: “Bị anh hại chế.t rồi, em đã hẹn với trưởng thôn sẽ vào thành phố.” Nhìn bên ngoài đã sáng trưng, ước chừng đã khoảng tám giờ rưỡi.

Xe buýt trong huyện chỉ có hai chuyến sáu giờ bốn mươi và bảy giờ bốn mươi, thế này phải làm sao?

Phó Cầm Duy nói: “Còn kịp, chín giờ còn có một chuyến từ Bạch Gia Thôn bên cạnh đến huyện thành. Anh dùng xe ba bánh chở hai người tới!”

“Ừm.” Lục Ngọc kéo anh nói: “Vậy mau đi thôi.”

Phó Cầm Duy nói: “Ăn cơm trước đã.”

Lục Ngọc vội vã, nào còn có thể ngó ngàng tới cơm nước. Nhưng Phó Cầm Duy bưng bát lên đút tới bên miệng cô rồi.

Bày ra dáng vẻ không ăn cơm sẽ không cho cô ra ngoài, Lục Ngọc không kịp, vội vã ăn hai miếng: “Mau lên.” Cô thật sự rất gấp.

Phó Cầm Duy cũng không lề mề, trực tiếp bảo cô lên xe ba bánh, đi thẳng tới ủy ban thôn.

Trưởng thôn giống như kiến trên nồi lửa, nói: “Lục Ngọc, sao bây giờ cô mới tới, xe buýt đã đi hết rồi.”

Đương nhiên Lục Ngọc không dám nói cô ngủ quên, chỉ đành nói: “Cầm Duy nói tới Bạch Gia Thôn còn có một chuyến xe buýt, chúng ta đi thôi.”

Trưởng thôn nói: “Vậy phải mau chút, chuyến xe đó của Bạch Gia Thôn không đúng giờ, chúng ta phải mau tới trước! Đừng để chúng ta tới đó, xe đã đi mất.”

Trưởng thôn cũng lên xe ba bánh, thật sự khỏi phải nói, có đệm êm chuyên dụng, ngồi lên còn rất thoải mái.