Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 150: Tôi thích em




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chị ba Phó nói: “Nói thật, Cầm Duy là miếng bánh ngon, chỉ là tính cách hơi lạnh, bây giờ cưới em về, trên mặt chú ấy đã có thêm chút nhiệt độ, lúc nhìn em, còn sẽ cười.”

Lục Ngọc lần đầu tiên nghe được lời này: “Anh ấy thích em?”

Khóe miệng chị ba Phó giương lên, nói: “Mới lạ cái gì, chuyện chú ấy thích em cả nhà đều biết. Chỉ là thời gian chú ấy đi học quá dài, không biết làm sao bắt chuyện với phụ nữ!”

Ngừng một chút, chị ta lại nói: “Trước đây bọn chị muốn nhờ chú ấy mua chút đồ lỗi giá rẻ ở cung tiêu xã, chú ấy không giúp. Bây giờ em bảo chú ấy mua ớt và gia vị gì đó, có lần nào không mua về cho em?”

Có thể thấy Phó Cầm Duy là người tiêu chuẩn kép.

Chị ba Phó buôn chuyện nhất, rảnh rỗi lại thích quan sát, nếu nói chứng cứ Phó Cầm Duy thích Lục Ngọc, nói tới ba ngày ba đêm cũng không hết. Trước đây giấu lời này trong lòng, không biết nói với ai. Bây giờ buông xõa nói, thao thao bất tuyệt.

Kết luận chỉ có một, Phó Cầm Duy đâu chỉ thích, đã yêu chế.t rồi!

Lục Ngọc nghe đến sững sờ.

Nghĩ lại Phó Cầm Duy vì cô làm rất nhiều chuyện, tự nhiên âm thầm, cô thế mà lại hoàn toàn không phát giác.

Ngược lại có chút cô phụ mảnh tâm ý này.

Lục Ngọc có vài phần tình cảm với anh, mơ mơ hồ hồ vẫn chưa chọc phá, cô nghe những lời chị ba nói, trong lòng dấy lên làn sóng không nhỏ.

Mặt Lục Ngọc thực sự quá đỏ, trên người cũng bị lửa hun toát mồ hôi, lấy cớ về phòng thay đồ.

Cô vừa đi, Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc vội vã về phòng, chủ động tìm chị ba Phó hỏi: “Các người nói lâu như thế, đã nói gì vậy?”

Chị ba Phó nói: “Hai vợ chồng các chú cự nự hoài là thế nào? Vừa nãy Lục Ngọc còn hỏi chú có thích em ấy không.”

Thích hay không không phải đều bày ra rõ ràng rồi sao, nào còn cần biết từ miệng người khác?

Tim Phó Cầm Duy đập mạnh, hỏi: “Vậy chị trả lời cô ấy thế nào?”

Chị ba Phó nhìn dáng vẻ quan tâm của Phó Cầm Duy, lại muốn cười, ngọt chế.t khán giả như chị ta rồi. Chị ba Phó cười nói: “Chị ba còn có thể không thiên vị chú? Chị ba nói, chú thích em ấy, còn lấy rất nhiều ví dụ, khiến Lục Ngọc xấu hổ về phòng rồi.”

Nói xong, chị ba Phó lại lấy thân phận người từng trải, nói: “Phụ nữ thì phải dỗ, có những lời chú không nói em ấy sẽ không biết, may mà hai người đã kết hôn rồi, nếu qua lại như thế này, đứa nào cũng có cái tính im lặng không nói, sẽ khiến người ta lo chế.t đấy.”

Phó Cầm Duy lập tức vỡ lẽ: “Cảm ơn chị ba, vậy em nên làm sao?”

Chị ba Phó nghe vậy, liền đoán được quả nhiên hai vợ chồng có mâu thuẫn, nói: “Còn có thể như thế nào, dỗ thôi. Thổ lộ ra mới tốt, phụ nữ đều dính chiêu này. Còn không được nữa thì mua hũ đào.”

Bây giờ chị ba Phó kinh nghiệm đầy mình, chỉ là kinh nghiệm này đều là tới từ chỗ khác. Năm đó chị ta cũng mơ hồ kết hôn với anh ba Phó. Bây giờ con đã mấy tuổi rồi, mỗi ngày ra đồng làm việc, mệt cũng mệt chế.t, cũng không có thời gian chơi trò lãng mạn.

Thật sự đáng tiếc cho một bụng bản lĩnh chị ta học được từ chỗ người khác, bây giờ người có học vấn nhất trong nhà là Phó Cầm Duy thỉnh giáo chị ta, có thể coi là hỏi đúng người rồi!

Chị ba Phó giảng một bộ lý luận suông cho anh.

Phó Cầm Duy nghe đến say sưa.

Anh ba Phó ở bên ngoài nghe được hai câu, cười phụt một tiếng, cũng không đi vào vạch trần chị ba, năm đó họ qua lại còn ngốc nghếch hơn Phó Cầm Duy bọn họ.

Đúng là một người dám nói, một người dám nghe.

Phó Cầm Duy học một bụng kinh nghiệm, đợi buổi tối làm xong tất cả mọi việc, anh mới về phòng.

Lục Ngọc đã lên giường rồi, nhưng cũng chưa ngủ.

Phó Cầm Duy ngồi bên giường, nói với Lục Ngọc: “Tiểu Ngọc, ngủ chưa, tôi có chuyện muốn nói.”

Tai của Lục Ngọc khẽ động, không mở mắt.

Phó Cầm Duy có cách khiến cô mở mắt, anh tới gần hôn cô một cái.

Lục Ngọc lập tức mở to đôi mắt tròn xoe: “Giở trò lưu manh!”

Phó Cầm Duy nói: “Tôi thích em.”